Sau loạt thơ tình lãng mạn và nóng bỏng dành cho đôi tình nhân, mời các bạn cùng đến với những bài thơ buồn của chàng trai viết lên nỗi cô đơn trong lòng, và có chút gì đó bất cần..
QUAY TRỞ VỀ – Thơ: Tùng Trần
Quay trở về với thế giới riêng tôi
Chẳng bận tâm vì một người nào cả
Cũng đủ rồi những đớn đau buồn bã
Tôi muốn mình phải sống khác hôm qua
Quay trở về dẫu có chút xót xa
Nhưng ở lại chỉ làm ta kiệt quệ
Mệt mỏi rồi chữ nhân tình thái thế
Bởi dại khờ nên lệ mới tuôn rơi
Quay trở về cho dạ được thảnh thơi
Tuy nụ cười trên khoé môi chẳng nở
Nhưng dịu êm trong từng làn hơi thở
Giấc ngủ tròn không trăn trở lo âu
Quay trở về nơi cái thuở ban đầu
Để tìm lại sắc màu tia hi vọng
Dù quạnh hiu chỉ một mình một bóng
Vẫn hơn là phải sống hết cho ai.
BIẾT TÌM ĐÂU GIỮA DÒNG ĐỜI – Thơ: Tùng Trần
Biết tìm đâu giữa dòng đời xô đẩy
Một chân tình sống hết thẩy yêu thương
Chẳng đêu ngoa bằng lời nói ngọt đường
Trọng nghĩa tình xem thường điều gian dối
Biết tìm đâu giữa dòng đời chật chội
Chốn yên bình cho vơi nỗi ưu tư
Xã hội này vốn dĩ rất thực hư
Nên chẳng thể hiểu lòng người thật giả
Biết tìm đâu giữa dòng đời hối hả
Khi chữ tiền hơn cả chữ nhân tâm
Con người ta vì thế mới âm thầm
Bởi lạc đường gây lỗi lầm hối tiếc
Biết tìm đâu giữa dòng đời cay nghiệt
Chút nụ cười thắm thiết ở bờ môi
Một cuộc đời bình lặng chỉ vậy thôi
Và giọt mưa chẳng rơi ngày nắng hạ
Biết tìm đâu giữa dòng đời trăm ngã
Có một người xa lạ bổng thành quen
Sống thẳng ngay chẳng phân biệt sang hèn
Đến bên đời trong một lần len lỏi
Biết tình đâu hay chỉ là mong mỏi
Nên cuộc đời vẫn cứ bước đơn côi.
NHỚ LÀM CHI – Thơ: Tùng Trần
Nhớ làm chi một kí ức nhạt nhoà
Để tâm hồn mãi tỉ tê rò rỉ
Khi người ta mang tấm lòng ít kỉ
Sống lọc lừa chỉ biết nghĩ bản thân
Nhớ làm chi năm tháng đã xa dần
Hãy buông tay đừng để mình suy sụp
Trời mênh mông dòng người thì tấp nập
Dằn dặt hoài sẽ đau lắm con tim
Nhớ làm chi sao không thử chôn dìm
Những đắng cay cùng nỗi niềm sâu thẳm
Đừng bao giờ để bờ vai ướt đẫm
Vì những điều giờ đã quá xa xăm
Nhớ làm chi đời vốn dĩ thăng trầm
Xem nỗi buồn là lỗi lầm quá khứ
Thứ chẳng đáng đâu cần nên cất giữ
Mãi trong lòng như sóng dữ trào dâng.
VẮNG EM RỒI – Thơ: Tùng Trần
Vắng em rồi buớc chân đời nghiêng ngã
Gió đêm về buốt giá mảnh hồn đau
Đến bao giờ mình được gặp lại nhau
Nỗi niềm kia chắc em nào hay biết
Vắng em rồi nỗi buồn thêm da diết
Đếm từng ngày anh mãi miết đợi mong
Dạ héo hon mắt lệ chảy xuôi dòng
Sao chẳng về để tao phùng em hỡi
Vắng em rồi chẳng còn ai giận dỗi
Để anh buồn nói xin lỗi bỏ qua
Giờ phương trời nơi xứ lạ người xa
Em còn nhớ những ngày ta chung bóng
Vắng em rồi biết tìm đâu lẽ sống
Dẫu đất trời còn rộng lớn mênh mông
Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy trống không
Bởi với anh..em là niềm hi vọng
Vắng em rồi còn gì mà mơ mộng
Có chăng là giọt lệ đọng bờ môi
Dù cuộc đời mọi thứ sẽ phai phôi
Nhưng tình anh chẳng đổi dời trọn kiếp
Vắng em rồi con đường như hoá hẹp
Cánh cửa lòng cũng khép lại từ đây.
HÃY SỐNG MỘT CUỘC ĐỜI KHÔNG E THẸN – Thơ: Tùng Trần
Dẫu sống một cuộc đời không e thẹn
Chẳng biết sao ta vẫn thấy nghẹn ngào
Có đôi lần nơi lồng ngực quặn đau
Vì những điều chẳng thể nào bài giải
Tuy không khóc nhưng bờ mi cứ chảy
Khi bước đường vấp phải những trái ngang
Như giọt mưa lệ tuôn đỗ hai hàng
Nên tháng năm mãi mang niềm trắc ẩn
Chắc mỗi người trời ban riêng số phận
Vui hay buồn phải chấp nhận mà thôi
Nhưng làm sao không chua xót ngậm ngùi
Đã khiến lệ đôi lần rơi lặng lẽ
Dẫu đã từng khuyên răng mình mạnh mẽ
Mọi ưu phiền rồi cũng sẽ thành quen
Đừng bao giờ để dạ chữ hờn ghen
Hãy sống một cuộc đời không e thẹn.
BỚT YÊU THƯƠNG – Thơ: Tùng Trần
Bớt yêu thương cho lòng không bở ngỡ
Để mai này người có lỡ phụ ta
Khi đôi chân bước trên đường trắc trở
Dạ tuy buồn nhưng cũng đỡ xót xa
Bởi cuộc đời đầy bão tố phong ba
Nào ai biết vui hay là đau khổ
Nên đừng để trái tim gầy loan lỗ
Kẻo một ngày lòng tựa sóng nhấp nhô
Đừng bao giờ cho mắt lệ héo khô
Vì một chút mơ hồ trong ảo tưởng
Muốn niềm đau không dâng trào ngất ngưỡng
Nghĩ cạn cùn khi mang tặng yêu thương
Là con người ai cũng biết vấn vươn
Lòng chênh vênh giữa canh trường ủ rũ
Nhưng đâu phải ai cũng đều có đủ
Sự kiêng cường để tự nhủ bản thân
Bớt thương người cho dạ chẳng bâng khuâng.
MUỐN TRỞ VỀ – Thơ: Tùng Trần
Muốn trở về những ngày tháng ngây thơ
Lòng thản nhiên hững hờ quên mọi thứ
Quên niềm đau dâng tràn như sóng dữ
Quên cuộc đời cùng hai chữ bạc đen
Mệt mỏi rồi với cái cảnh bon chen
Người thân quen bổng hoá thành xa lạ
Khiến tâm hồn thấy sao buồn bã quá
Muốn trở về thời thơ ấu đã qua
Chẳng giận hờn hay nếm trải xót xa
Cứ mĩm cười mà không hề suy nghĩ
Nào biết chi đến hai từ khổ lụy
Từng giọt sầu ủy mị chẳng lăn rơi
Muốn trở về cái nơi chốn xa xôi
Dẫu bước chân đơn côi mình lê bước
Nhưng làm sao kéo thời gian quay ngược
Cho tâm hồn vơi bớt nỗi chơ vơ.
MỘT MÌNH – Thơ: Tùng Trần
Bỏ mọi thứ bề bộn của hôm qua
Cả đắng cay và xót xa hờn tủi
Nhưng cũng chẳng cần sống chi quá vội
Chuyện trên đời cứ để tự nhiên thôi
Dù một mình đôi chân bước lẻ loi
Vẫn còn hơn giữa dòng người chậc chội
Rồi ghét ganh chỉ vì câu danh lợi
Mỗi canh trường không khắc khoải miên man
Cuộc đời này đầy rẫy những trái ngang
Chữ dối gian cũng chẳng hề kém cạnh
Nên đôi khi nơi tâm hồn hoang lạnh
Bởi phủ đầy nhiều lắm cảnh bon chen
Sống một mình rồi cũng sẽ thành quen
Vì còn có được cái quyền chọn lựa
Khoé mi gầy cũng không còn đọng ứa
Khi một mình bước giữa vạn người đông.
TÔI QUAY VỀ – Thơ: Tùng Trần
Tôi lại về như cuộc sống trước đây
Cùng nỗi đau với tháng ngày cô quạnh
Không niềm vui chẳng một người bên cạnh
Để đời mình cho bóng tối vây quanh
Tôi lại về khi mọi thứ tan tành
Ngỡ vết thương đã lành theo năm tháng
Có ngờ đâu thêm lần tim nức rạn
Muốn khóc than nhưng lệ cạn mất rồi
Tôi lại về đôi chân bước lẻ loi
Trên lối cũ hồn rã rời xơ xác
Khi cuộc đời chịu quá nhiều mất mát
Môi mĩm cười mà nghe chác làm sao
Tôi lại về ôm chỉ mỗi niềm đau
Cùng với nỗi nghẹn ngào nơi đáy mắt
Bởi đường đời đôi chân hoài bấc trắc
Dẫu đã từng gom nhặt ghép thương yêu
Tôi lại về trên lối cũ đìu hiu
Lòng hoang vắng cô liêu buồn tơi tả
Lỗi do tôi hay dòng đời nghiệt ngã
Mà cuộc đời tất cả chỉ bằng không.
NẾU MỘT NGÀY – Thơ: Tùng Trần
Nếu một ngày bỗng dưng tôi biến mất
Ai là người tất bậc vội kiếm tìm
Hay hững hờ và tất cả lặng im
Mặc cho tôi cứ chìm trong hụt hẫng
Nếu một ngày điều đó là sự thật
Có lẽ rằng đời mất hết niềm tin
Vì trên môi luôn thốt chữ chân tình
Nhưng có được bao nhiêu người gìn giữ
Nếu một ngày điều đó là giả sử
Chắc chỉ mình tôi cứ thế chạnh lòng
Bởi còn gì để lưu luyến đợi trông
Ngoài khoảng trống mênh mong đời cô lẻ
Nếu một ngày nơi tâm hồn quạnh quẽ
Liệu có người san sẻ nỗi buồn tênh
Hay chỉ bằng từ đơn giản lãng quên
Cả cái tên cũng không hề tồn tại.
CÓ NHỮNG NGÀY – Thơ: Tùng Trần
Có những ngày tôi cảm thấy cô đơn
Rổi bổng dưng lòng giận hờn vô cớ
Sao bước đường đôi chân hoài trắc trở
Chẳng như người hoa nở ngập lối đi
Có những ngày tôi chẳng muốn điều chi
Ngoài một mình bên ly cà phê đắng
Thả tâm hồn chìm vào trong khoảng lặng
Để quên đi những năm tháng u sầu
Có những ngày tôi chẳng muốn đi đâu
Nằm một mình giữa canh thâu chờ đợi
Dù chỉ một lời nhắn tin thăm hỏi
Đã muộn rồi hãy gắng ngủ đi thôi
Có những ngày nhìn từng giọt mưa rơi
Buốt đôi vai ngậm ngùi lòng tự hỏi
Con đường đời có trăm ngàn vạn lối
Nhưng hướng nào không đá sỏi chong chênh
Có những ngày tôi cảm thấy buồn tênh
Muốn bình yên và quên đi mọi thứ
Quên hiện tại..tương lai cùng quá khứ
Có những ngày tôi cứ thấy ngu ngơ.
CHỐN BÌNH YÊN – Thơ: Tùng Trần
Van xin đời cho tôi chút bình yên
Bao nhiêu năm muộn phiền là quá đủ
Giờ chỉ muốn được cái quyền tự chủ
Chẳng cơ cầu hay ấp ủ điều chi
Ước mơ nhiều tất cả cũng ra đi
Dù cố gắng giữ gìn khi có thể
Nhưng cuộc đời cứ chìm vào dâu bể
Lời oán than khóc kể cũng nhiều rồi
Nên bây giờ có lẽ ước vậy thôi
Được bình yên nửa quãng đời còn lại
Thà mang tiếng yếu mềm và sợ hãi
Vẫn còn hơn lòng hoang hoải âu sầu
Mệt mỏi rồi chẳng màng đến nữa đâu
Giờ chỉ mong đêm thâu tròn giấc ngủ
Như cánh chim ướt mềm trong mưa vũ
Tháng năm dài được trú ngụ bình yên.
PHỐ NHỎ CHIỀU MƯA – Thơ: Tùng Trần
Phố chiều nay bổng dưng buồn đến lạ
Tuy con đường vẫn hối hả rộn ràng
Có chút gì khiến lòng thấy xốn xang
Nên chân bước lại càng thêm nặng trĩu
Duy nhất chỉ có một người thấu hiểu
Nhưng bây giờ xa dịu vợi chân mây
Bước một mình trên phố cũ chiều nay
Lối đi xưa bổng dài thêm nỗi nhớ
Có một người tiếc thương tình dang dỡ
Cứ lặng thầm lòng nức nở quặn đau
Nên mi môi mãi hứng giọt mưa rào
Dẫu thời gian phôi pha vào sương gió
Sao lòng ai vẫn cứ nghe vò võ
Bước chân buồn trên phố nhỏ ngày xưa
Chiều hạ vàng trời bổng đổ cơn mưa
Chợt xót xa đưa ta về kỉ niệm.
BẠC BẼO TÌNH ĐỜI – Thơ: Tùng Trần
Tôi vẫn thường tự khuyên mình mạnh mẽ
Theo tháng ngày mọi chuyện sẽ qua đi
Nhưng thời gian cũng kéo tuổi xuân thì
Rồi bổng dưng thấy cuộc đời vô vị
Chợt miên man đắm chìm trong suy nghĩ
Sao mình không ít kỉ giống mọi người
Thì bây giờ lòng đâu quá chơi vơi
Mưa cũng không phải rơi ngày nắng hạ
Hay tại mình tự gây ra buồn bã
Đem chữ tình đặt tất cả lên vai
Chuyện thiệt hơn chưa tính toán một ngày
Chỉ cho đi chẳng đoái hoài đáp trả
Rồi hôm nay ôm xót xa buồn bã
Ngoảnh lại nhìn thì ta đã còn ai
Hay chỉ là duy nhất chữ đắng cay
Mà mãi đeo dẳng dai hoài không dứt
Có đôi khi cảm thấy mình bấc lực
Rồi trách đời sau thật quá mỉa mai
Muốn bỏ quên nỗi quằn quại bao ngày
Đã khiến cho con tim gầy âm ĩ.
TÔI BẬN RỒI – Thơ: Tùng Trần
Tôi bận rồi..nên không màng đến nữa
Những giận hờn hay than oán tranh đua
Tôi muốn mình cũng giống tựa ngày xưa
Thật vô tư cười đùa như đứa trẻ
Đã trải qua nửa cuộc đời lặng lẽ
Chẳng biết gì là vui vẻ hồn nhiên
Nỗi xót xa cùng tất cả muộn phiền
Cứ vây lấy triền miên theo năm tháng
Nắng lâu ngày sẽ biến thành khô hạn
Lệ tuôn nhiều đến lúc cũng cạn thôi
Thời gian qua hứng chịu cũng đủ rồi
Khi đã để cho cuộc đời đưa đẩy
Tôi đã sống cho bao người hết thẩy
Gắng gượng cười để che đậy niềm đau
Nhưng cuối cùng nhận được chữ nghẹn ngào
Thì thử hỏi còn nơi nào chứa đựng
Tôi bận rồi..nên giờ đây hờ hững
Với mọi điều..để dạ chẳng phân phân
Chuyện thiệt hơn lo nghĩ cũng không cần
Để mọi thứ trôi dần vào quên lãng.
ĐẾN KHI NÀO – Thơ: Tùng Trần
Đến khi nào có được một niềm vui
Thật hạnh phúc như bao người đây nhỉ
Chắc đó chỉ là những dòng suy nghĩ
Của giấc mơ vốn dĩ rất xa vời
Cũng quen rồi với cuộc sống lẻ loi
Nên hai chữ đơn côi luôn là bạn
Nhưng cũng có đôi khi lòng man mác
Một chút buồn khẽ lấn át con tim
Theo tháng ngày ta chỉ biết lặng im
Gói tất cả nỗi niềm nơi sâu thẳm
Dù tâm tư cũng ước mong nhiều lắm
Phận lục bình đâu dám ngỏ cùng ai
Cứ âm thầm ngóng đợi ở ngày mai
Tia nắng lên xua đêm dài lạnh giá
Chỉ vậy thôi chẳng cần thêm gì cả
Cũng đủ rồi như ta đã từng mơ.
TÔI CHẲNG CẦN – Thơ: Tùng Trần
Tôi chẳng cần ai nhủ lòng thương hại
Bởi quen rồi với hai chữ đắng cay
Khi cuộc đời chỉ tay trắng đôi tay
Thì làm sao có tháng ngày êm ấm
Tôi chẳng cần người nói lời sâu đậm
Một cuộc tình đẹp lắm tựa vần thơ
Mà chỉ mong có được một bến bờ
Tình keo sơn không bao giờ chia cắt
Tôi chẳng cần tiền tài hay vật chất
Mong một người yêu chân thật vậy thôi
Có đâu nào mơ tưởng quá xa xôi
Sao cuộc đời cứ rơi vào dâu bể
Tôi chẳng cần níu giữ điều không thể
Hai con đường như thế vậy là xong
Để cho ai chẳng còn phải bận lòng
Khi tìm lại giấc mơ hồng dang dở
Tôi chẳng cần cuộc đời như hoa nở
Đã không còn nhắc nhở chuyện tình yêu
Bởi giờ đây đã học được một điều
Càng hi vọng lại càng nhiều tuyệt vọng.
TÔI TRỞ VỀ – Thơ: Tùng Trần
Tôi trở về với cuộc sống trước đây
Trả lại em những tháng ngày thơ mộng
Đã quen rồi lối đi về một bóng
Hai nẽo đời như vậy thế là xong
Tôi trở về cùng khoảng trống mênh mông
Đành phó mặc xuôi dòng như nước chảy
Nếu hữu duyên thì mình còn gặp lại
Chẳng nợ đời níu lại nghĩa gì đâu
Tôi trở về ôm ấp một niềm đau
Lê bước chân mà sao lòng nặng trĩu
Khi tình ta như cung đàn đơn điệu
Yêu lâu rồi chẳng hiểu hết lòng nhau
Tôi trở về hồn lạc lối chênh chao
Vì tình kia trót trao em nhiều quá
Gió ngang qua khiến bờ vai lạnh giá
Xa một người buồn bã biết bao nhiêu
Tôi trở về mang nỗi nhớ cô liêu
Lệ hay mưa rơi trong chiều cuối hạ
Con đường xưa giờ bổng như xa lạ
Bước vô tình nơi từng đã chung đôi.
LÂU LẮM RỒI – Thơ: Tùng Trần
Lâu lắm rồi bao nhiêu không nhớ nữa
Thuở còn là một đứa rất vui tươi
Miệng luyên thuyên và sống thật yêu đời
Nở nụ cười không màng lời mai mỉa
Lâu lắm rồi cứ một mình lặng lẽ
Kể từ ngày tình rẽ lối ngăn đôi
Lòng quặn đau ôm chua xót ngậm ngùi
Sống chân thật lại gặp người giả dối
Lâu lắm rồi quên nụ cười câu nói
Mãi lặng thầm cho bóng tối vây quanh
Sợ ước mơ xây tiếp lại tan tành
Nào đâu muốn trở thành người yếu đuối
Lâu lắm rồi không cho mình cơ hội
Sợ thêm lần phải lạc lối yêu đương
Rồi đôi chân lại qụy ngã trên đường
Sao có thể kiêng cường mà mạnh mẽ
Lâu lắm rồi chẳng cần ai chia sẻ
Cứ để hồn quạnh quẻ với ưu tư
Phải chi đời ban hai chữ giá như
Để trở lại bầu trời ngày xưa ấy
Lâu lắm rồi dù lệ sầu ngưng chảy
Nhưng nỗi buồn luôn đọng mãi nào nguôi.
TÔI SẼ QUÊN – Thơ: Tùng Trần
Tôi sẽ quên những gì nơi quá khứ
Nỗi chạnh lòng cùng hai chữ xót xa
Tôi muốn mình phải sống khác hôm qua
Xem tất cả chỉ là cơn gió thoảng
Quên ước mơ nửa lưng chừng đứt đoạn
Quên chuyện tình chẳng trọn tựa vần thơ
Quên niềm vui..hạnh phúc vỡ đôi bờ
Quên nỗi buồn lỡ tình cờ bắt gặp
Tôi muốn quên hạt mưa rào ướt đẫm
Trên vai gầy về xa thẳm chân mây
Để nụ cười xưa quay trở về đây
Cùng bên tôi đi tìm ngày bình lặng
Quên con đường mà bước chân chẳng đặng
Quên vị sầu mặn đắng của biển khơi
Quên thủy chung mà người hứa trọn đời
Quên hết đi..hãy cười lên tôi nhé..!
Tôi sẽ quên những đêm trường quạnh quẽ
Chuyện đã rồi tôi sẽ cố quên đi.
CŨNG LÂU RỒI – Thơ: Tùng Trần
Cũng lâu rồi chẳng nói tiếng yêu ai
Từ cái ngày em quay lưng cất bước
Giọt lệ sầu anh cắn môi nuốt ngược
Điều cuối cùng làm được chỉ vậy thôi
Cũng lâu rồi sao anh vẫn chưa nguôi
Những kỷ niệm một thời ta chung lối
Nên đôi lần tên em anh chợt gọi
Cố dằn lòng mà lệ cứ tuôn rơi
Cũng lâu rồi anh chấp nhận buông xuôi
Vì không muốn mình thành người ít kỷ
Dù bao nhiêu niềm đau thương khổ luỵ
Anh cam đành riêng chỉ muốn em vui
Cũng lâu rồi anh đơn bước lẻ loi
Trái tim côi không một người sởi ấm
Vì nơi đó anh vẫn còn khắc đậm
Tên một người nhưng đau lắm em ơi.
BUỒN ĐAU ƠI.. – Thơ: Tùng Trần
Buồn đau ơi xin đừng theo ta nữa
Hãy lững lờ bay vút tựa mây trôi
Thời gian qua đeo đẳng cũng đủ rồi
Khi đã cướp đi nụ cười hạnh phúc
Buồn đau ơi bao giờ mi kết thúc
Để đưa ta về lại lúc ban đầu
Những canh trường được tròn giấc ngủ sâu
Xem đây là lời van cầu thành khẩn
Buồn đau ơi sao mãi còn vươn vấn
Cho cuộc đời ta lận đận đeo mang
Để cho ta mắt lệ chẳng tuôn tràn
Dẫu muộn màng vẫn thấy lòng thanh thản
Buồn đau ơi xin trôi vào dĩ vãng
Để yên bình làm bạn đến ngàn sau
Ta với mi đến lúc vẫy tay chào
Cho tương lai một sắc màu hi vọng.
TÔI QUAY VỀ – Thơ: Tùng Trần
Lòng thanh thản khi không còn nghĩ ngợi
Muốn tâm hồn có được chút niềm vui
Bỏ sau lưng những ký ức xa vời
Bước chân về cuộc đời mình tìm lại
Nỗi buồn xưa sẽ không còn tồn tại
Giọt lệ sầu cũng ngưng chảy từ đây
Xin trả lại thời gian những đọa đày
Vùi chôn hết nơi đáy mồ dĩ vãng
Cảm ơn nhé bao canh trường bầu bạn
Đã cùng tôi trút cạn hết nỗi niềm
Mà với đời cố câm nín lặng im
Rồi hôm nay cũng đã tìm ra lối
Tôi quay về sau tháng ngày mệt mỏi
Tuy một mình chẳng khắc khoải mong lung
Rồi đông sang tim không quá lạnh lùng
Vì xoá sạch đi bao dòng ký ức.
CÓ NHỮNG NGÀY SAO THẤY BUỒN ĐẾN LẠ – Thơ: Tùng Trần
Có những ngày sao thấy buồn đến lạ
Muốn ngủ vùi mặc kệ cả thế gian
Chuyện hơn thua được mất cũng không màng
Bởi nghĩ suy chỉ càng thêm mệt mỏi
Có những ngày bổng dưng ta hờn dỗi
Bản thân mình vì quá đổi ngây thơ
Sống sao không học một chút hững hờ
Cứ chân tình để bây giờ hối tiếc
Có những ngày nghe tâm hồn da diết
Thấy sức cùn lực kiệt quá đi thôi
Mang cho ai tất cả những nụ cười
Rồi nhận lại là cuộc đời thầm lặng
Có những ngày một mình nơi bãi vắng
Mắt ngước nhìn vệt nắng cuối trời xa
Ngỡ đâu rằng năm tháng đã phôi pha
Nhưng chợt về như hôm qua còn đó
Có những ngày muốn buông lơi từ bỏ
Gởi nỗi niềm theo gió cuốn xa xôi
Khép đôi mi như thế cứ ngủ vùi
Quên hết thẩy tình đời trong dối trá
Có những ngày sao thấy buồn đến lạ.
BƠ VƠ – Thơ: Tùng Trần
Cuộc đời này cay đắng quá phải không
Con đường đi chẳng như lòng mong đợi
Mãi cô đơn giữa dòng người chậc chội
Tự hỏi mình đã lầm lỗi điều chi
Những canh trường lệ hoen ố bờ mi
Tim tái tê bởi những gì đã mất
Biết tìm đâu một ân tình chân thật
Và đêm dài được mơ giấc chiêm bao
Cùng kiếp người sao ta mãi lao đau
Cũng bức tranh sao sắc màu nhợt nhạt
Ai đan tâm bội vong lời phụ bạc
Để đường đời chân lạc bước bơ vơ
Bao lâu rồi cứ hờ hững thờ ơ
Chẳng dám mơ cũng không chờ hi vọng
Nhắm đôi mi thôi mỏi mòn trông ngóng
Cho tâm hồn chút hơi thở dịu trong.
CŨNG LÂU RỒI – Thơ: Tùng Trần
Cũng lâu rồi tôi chôn giấu vào trong
Một giấc mơ mà không hề bày tỏ
Tuy với người đó là điều bé nhỏ
Thật tầm thường còn chối bỏ vô tâm
Cũng lâu rồi tôi lặng lẽ âm thầm
Nhưng mắt vẫn xa xăm hoài ngóng đợi
Có một người cùng sẻ chia an ủi
Để cuộc đời thôi chiếc bóng đơn côi
Cũng lâu rồi sống vật vã buông xuôi
Bởi đau thương thời in hằn trong dạ
Nên trong lòng vẫn ưu tư buồn bã
Thấy lạc loài xa lạ chốn người đông
Cũng lâu rồi khi tan vỡ ước mong
Thì con tim ngọn lửa hồng nguội lạnh
Dù đôi lúc cũng buồn khi cô quạnh
Khép cửa lòng xa lánh cả thế gian.
GIÁ NHƯ TÔI… – Thơ: Tùng Trần
Giá như tôi được làm loài chim nhỏ
Sẽ tung bay buông bỏ lại góc trời
Lòng chẳng còn tựa sóng vỗ ngoài khơi
Chắc tâm hồn bớt chơi vơi buồn bã
Giá như tôi trở thành cơn gió lạ
Sẽ tự mình cuốn tất cả trôi đi
Bao tủi hờn dưới ánh mắt bờ mi
Thì giọt lệ chẳng đeo ghì đêm tối
Giá như tôi đừng dại khờ nông nổi
Bước trần đâu lạc lối chênh vênh
Hay bởi do sống mang nặng chữ tình
Nên bây giờ niềm tin kia vụt mất
Giá như tôi không xem người chân thật
Thì cuộc đời có lẽ rất hồn nhiên
Tựa bao người được nơi chốn bình yên
Mỗi đêm về đâu muộn phiền suy nghĩ
Giá như tôi được hoá người ít kỉ
Dù thế nào cũng nghĩ tới bản thân
Chuyện ngoài kia phó mặc hết không cần
Cứ thản nhiên mà đôi chân nhẹ bước
Giá như tôi…có lẽ là chỉ ước.
Theo Thuvientho.com