Mấy ngày qua người dân miền Trung nước ta phải chịu những thiệt hại nặng nề vì mưa lũ, Thuvientho.com xin chia sẽ đến các bạn những bài thơ viết về lũ lụt miền Trung của nhiều tác giả nhằm chia sẽ, đồng cảm với những nỗi đau mất mát mà người dân vùng lũ phải gánh chịu.
BÀI THƠ: THƯƠNG MIỀN TRUNG
Thơ: Lãng Du Khách
Cứ đến hẹn miền trung lại lũ
Lụt ngập nhà ủ rũ lòng dân
Không cơm chẳng áo che thân
Ngày đêm chạy lụt bần thần tâm can.
Mưa như trút ngập tràn làng bản
Vật và người sơ tán đi đâu
Cuộc sống vốn đã cơ cầu
Nay thêm lũ lụt thật rầu người ơi.
Xin trời xót ngừng rơi mưa đổ
Tai ách hoài người khổ lắm thay
Thiên tai lũ lụt đêm ngày
Nay lại nghe bão lắt lay lòng người
Thân xơ xác rũ rượu trong lũ
Chưa hoàn hồn trời rủ bão hoành
Thì đời dân sẽ tan tành
Trời ơi! Xin xót dân lành BÃO TAN!
BÀI THƠ: NỖI ĐAU MIỀN TRUNG
Thơ: Hồ Minh Tuấn
Mưa lũ từ đâu ngập khắp nơi
Gieo muôn thảm cảnh thấu tâm trời
Ruộng vườn nhà cửa thời tan tác
Phố xá đèn hoa cũng tả tơi
Cơ nghiệp bao đời theo bọt nước
Tương lai lắm trẻ hóa làn hơi
Nhường cơm sẻ áo cơn nguy khó
Khúc ruột miền Trung hỡi mọi người!
BÀI THƠ: THIÊN TAI
Thơ: Hằng Ngô
Cảnh mưa gió màn trời chiếu đất
Thương miền trung cửa mất nhà tan
Dân trong bối cảnh hoang mang
Cứ nơm nớp sợ lang thang suốt đời
Mong vật đổi sao rời một bước
Để dân ta có Phước trời ban
Thôi đành chấp nhận không than
Xin trời hiểu thấu lời van dân lành
Đất đã khóc mong nhanh nước rút
Đan miền trung tim buốt, dạ đau
Xin trời hãy bớt mưa mau
Dân lành thoát cảnh lao đao không nhà
Cho xả lũ sẽ là thảm cảnh
Nước đã dâng kiêu hãnh Thuỷ Tinh
Nghìn năm say ngủ Sơn Tinh
Hãy mau mà dậy dân sinh…..kêu trời!!
BÀI THƠ: MIỀN TRUNG YÊU THƯƠNG
Thơ: Nguyễn Ngọc Hùng
Chợt thấy quê nhà nổi bão khơi
Tim đau quặn thắt dạ tơi bời
Đêm ngơ ngẩn dõi về muôn nẻo
Sáng thẫn thờ tìm đến mọi nơi
Chính sách đầu tư mà lỏng lẻo
Thì dân khổ hạnh suốt bao đời
Thương nhiều khúc ruột miền trung vỡ
Đổ lệ bao ngày biết có vơi.
BÀI THƠ: MIỀN TRUNG LŨ LỤT
Thơ: Phan Hạnh
Miền Trung lũ lụt cự đương
Màn trời chiếu nước tang thương khổ sầu
Người thân ly tán mất nhau
Cửa nhà tan nát biển dâu khó lường
Ngắm nhìn khung cảnh thê lương
Lòng càng quặn thắt xót thương khôn cùng
Những khi giông gió bão bùng
Tấm lòng nhân ái không ngừng nở hoa
Chung tay quyên góp gần xa
Giúp người hoạn nạn vượt qua ngặt nghèo
Cho dù vượt sóng trèo đèo
Đỡ nâng chi kể hiểm nghèo tử sinh
Mặc dù gia cảnh linh đinh
Chắt chiu dành dụm nghĩa tình chung tay
Rách lành đùm bọc đẹp thay
Đó là đạo lý muôn người khắc ghi.
BÀI THƠ: THƯƠNG MIỀN TRUNG BÃO LŨ
Thơ: Văn Minh Hoàng
Tin dữ: Miền Trung bão tới rồi!
Nhói đau khúc ruột, lệ trào rơi!
Lầm than phủ lấp người phận bạc
Khổ ải bao trùm kẻ áo tơi
Một loáng đưa dân lên tới nóc
Bao phen thả lũ xuống cùng nơi
Không nhà, lũ trẻ càng nheo nhóc
Đói lạnh, tan thương cảnh thấu trời!
BÀI THƠ: THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG
Thơ: Nguyễn Mạnh Thoa
Vùng Quê nghèo chịu bao Tang Tóc
Biết bao người Khóc lóc Khổ đau
Chúng ta – Nào hãy cùng nhau
Chung tay chia sẻ – Nỗi đau đớn này!
Hỡi Bạn bè trong ngoài đat nước
Xiết chặt tay – Đoàn kết bên nhau
Cùng chia sẻ bớt nỗi đau
Điều Hạnh Phúc nhất – Có nhau lúc này!…
Miền Trung – Khúc ruột của ta ơi!
Chuyến hàng Cứu trợ khắp muôn nơi
Chở theo đầy ắp Tình Thương mến
Khắc phục phần nào nỗi khổ đau!
Khó khăn cố gắng vượt qua
Mưa giông, Bão nổi – Ắt là sẽ Tan!
BÀI THƠ: MIỀN TRUNG ƠI
Thơ: Xuân Huy Nghiêm
Nước về, lũ lụt ngang trời
Dòng lệ chảy, rót vào đời nỗi đau
Bao đời tích cóp còn đâu
Sương sa giá lạnh… nhuốm mầu xác xơ
Quanh năm chân lấm, bụi mờ
Kiếm ăn hai bữa vật vờ tương lai!
Sao trời chẳng chút thương ai
Gieo thêm đau khổ… hình hài siêu nhân!
Vượt qua bom đạn bao năm
Lũ lụt, hạn hán trở trăn bao đời
Nhen lên được chút niềm vui
Lại mưa, lại bão… dập vùi dân thôn
Cái nghèo đeo đẳng nỗi buồn
Biết bao giờ mới thấy đường vui tươi!
BÀI THƠ: THƯƠNG LẮM MIỀN TRUNG
Thơ: Nguyễn Quang Bình
Thương lắm người dân ở miền Trung
Đất nghèo vất vả khổ vô cùng
Hết thiên tai lại sống cùng bão
Lũ lụt triền miên gió bão bùng
…
Nước lũ tràn về nhà cửa cuốn
Hoa màu đồng lúa lún ngập sâu
Nỗi đau nào kể sao cho xiết
Người thân ly biệt mắt lệ tuôn.
…
Tang thương chìm trong nỗi điêu linh
Chung tay chia sẻ những ân tình
Giúp người dân vượt qua giông tố
Mảnh đất miền Trung sớm hồi sinh.
BÀI THƠ: NUỐT HẬN GỌI TÊN ĐÃ MUỘN MÀNG
Thơ: Sơn Nguyễn
Nước xiết từng dòng đã vỡ tràn
Như bầy thú dữ cứ nghênh ngang.
Nhấn chìm tất cả trong giây phút
Năm tháng chắt chiu xoá phố làng.
Trời hỡi Trời ơi! Ông có thấy?
Làm ngơ nhắm mắt chẳng bàng hoàng.
Miền Trung lũ lụt nghèo thêm khổ
Nuốt hận gọi tên đã muộn màng.
BÀI THƠ: CHIA SẼ NIỀM ĐAU
Thơ: Hoang Dinh Hoa
Miền Trung gánh nỗi sầu ngập nặng
Dân đau thương mặn đắng cõi lòng
Lũ tràn trắng xóa mênh mông
Ngô khoai chẳng có khóc ròng mì tôm
Ôi! cảnh tượng mà nom sầu não
Nước mắt khô thiếu gạo canh trường
Miền Trung khúc ruột đau thương
Trời gây thảm cảnh bao đường khó khăn
Khô nắng hạn khi cần chẳng thấy
Hồng Thủy trào sóng dậy cuộn dâng
Khổ đau lớp lớp tầng tầng
Biết bao gánh nặng lâng lâng nghẹn ngào
Thê thảm quá lao đao bão lụt
Chìm nóc nhà ngập lút còn đâu
Khiến Dân luống cảnh đoạn sầu
Miền Trung thảm họa nỗi đau quặn lòng.
BÀI THƠ: ĐÔI MẮT MIỀN TRUNG
Thơ: Nguyễn Hoàng
Bò ơi ngài có lạnh không
Mà sao đôi mắt khiến lòng ta đau
Miền trung nước lớn ngập sâu
Đau thương ai oán u sầu nơi nơi
Nỗi niềm cá chết chưa vơi
Nay thêm bão tố thấu trời tím gan
Cầu cho ngài được bình an
Mong cho mưa gió sớm tàn nắng lên
Vì đâu nước lớn chênh vênh
Do trời hay tại do “mềnh” do ta
Bởi do thủy điện mà ra
Rừng non đất chết rừng già tan hoang
Hỡi ơi các vị làm quan
Phê duyệt công trình tính toán thiệt hơn
Đừng theo tiền bạc bôi trơn
Hủy hoại môi trường đau đớn cháu con
Chao ôi miền đất héo hon
Gồng mình chống chọi những đòn hung tin
Vài lời nhắn nhủ khẩn xin:
Dân qua nạn kiếp quan nhìn ra quan
Gạo tiền dân góp sẻ san
Chớ giữ riêng mình rẻ bán lương tâm
Miền trung khúc ruột nguy lâm
ƠI hỡi đồng bào tay ấm chung tay.
BÀI THƠ: CẦU BÌNH AN CHO MỌI NGƯỜI
Thơ: Hạnh Nguyễn
Miền trung lũ lụt khắp nơi
Chìm trong biển nước cất lời kêu than
Lũ về nhà cửa tan hoang
Khắp nơi chỉ thấy ngập tràn nước thôi
Miền trung cũng đã khổ rồi
Đất cằn sỏi đá mồ hôi mặn đồng
Giờ thêm gánh chịu bảo giông
Cửa nhà tan nát đắng lòng xót xa
Mong trời đừng có phong ba
Người người hạnh phúc nhà nhà bình yên
Cầu mong cho khắp mọi miền
Ấm no đầy đủ muộn phiền sớm qua.
BÀI THƠ: TAI TRỜI ÁCH NƯỚC
Thơ: Trần Quế Lâm
Cảnh thương hải tang điền bất cập
Dân miền Trung đầy ấp đau thương
Sống trong những cảnh đoạn trường
Đói cơm thiếu áo cứ vương suốt đời.
Toàn những nỗi chơi vơi nhận lãnh
Mang trong lòng canh cánh lo âu
Cứ luôn vương vấn chữ sầu
Tai trời ách nước tránh đâu bây giờ.
Đất nứt nẻ nên mơ mưa xuống
Lũ tràn về làm uổng công lo
Trời làm một trận ra trò
Khi không một giọt lúc cho tràn trề.
Gây thảm cảnh bờ đê ngập lút
Tận nóc nhà thành lụt thảm thương
Hóa công bày cảnh vô thường
Nạn dân tê tái vô phương kêu trời.
BÀI THƠ: CỐ LÊN KHÚC RUỘT MIỀN TRUNG
Thơ: Phạm Công Phúc
Nông dân vất vả cấy cày
Vô cùng chịu khó chẳng ngày nào ngơi
Bỗng đâu mưa đến ngập trời
Thế là mất hết tơi bời xót xa
Lũ to quá sao mà chua chát chát
Biết bao công ruột nát lòng đau
Vườn cây ao cá, xanh màu
Mà nay mất trắng…cọng rau không còn.
Với bao tấm lòng son chia sẻ
Mong Miền Trung mạnh mẽ vươn lên
Ấm no mong được vững bền
Từ trong nghèo đói đứng lên tuyệt vời
Mưa cũng tạnh nước thời phải rút
Hãy cùng nhau khắc phục thiên tai
Mõi người làm việc bằng hai
Mong sao sớm có ngày mai huy hoàng
Trông như thấy muôn vàn tang tóc
Những đớn đau không khóc thành lời
Cuộc đời sao quá chơi vơi
Con người như thấy dã dời tâm can.
BÀI THƠ: BAO NHIÊU CẢNH KHỔ
Thơ: Liêng Nguyễn
Thảm quá thảm nước vây khắp chốn
Miền Trung ơi thương tổn dài lâu
Chạnh lòng mắt rớt lệ sầu
Đời sao lắm cảnh khổ sâu…hỡi Trời.
Rời Quê đã chơi vơi kiếm sống
Để bầy Con trông ngóng ở nhà
Lìa Cha bỏ Mẹ bôn ba
Vào Thành Phố lớn kiếm mà áo cơm.
Nay Bão Lũ như bơm thêm khổ
Cầu đường hư đâu chỗ về quê
Nát lòng đau đớn muôn bề
Làm sao về được cận kề gia cang.
Con thơ dại mênh mang ruột đứt
Mẹ cha già day dứt không an
Theo dòng Thời Sự xốn xang
Miền Trung trời hởi…vỏ vàng khổ đau…
BÀI THƠ: CẢNH THƯƠNG TÂM
Thơ: Võ Văn Bảy Nghĩa
Ôi đau đớn Miền Trung mưa lũ
Biết bao lần ủ rũ thương tâm
Cơn mưa quái ác đem ngâm
Ruộng đồng cây trái tiêu mầm trời ơi…!
Lại bị nạn màn trời chiếu nước
Bao người dân chịu ướt khổ nàn
Thủy thần tàn nhẫn dâng tràn
Ngập thời tới nóc tan hoang cửa nhà
Nhìn thấy cảnh xót xa não nuột
Bị nhận chìm gan ruột quặn đau
Chung tay khắc phục mau mau
Cùng chung nòi giống trước sau vẹn tình
Cầu trời phật hiển linh độ thế
Hết tai ương đừng để thảm thương
Nhân gian quá đỗi đoạn trường
Gieo chi bão lụt sầu vương dân lành.
BÀI THƠ: MƯA LŨ
Thơ: Anh Dai Vo
Cơn mưa lũ cuốn trôi mầm sống
Tan hoang rồi hạt giống chắt chiu
Tang thương một cõi liêu xiêu
Chênh vênh cuộc sống hắt hiu hao gầy.
Cơn mưa lũ ngập đầy nhà cửa
Bao phận người nương tựa vào đâu
Kiếp nghèo đã nặng nổi sầu
Lại thêm thảm họa lúng sâu đói nghèo.
Cơn mưa lũ gieo neo vùng đất
Nổi âu lo chồng chất cao thêm
Xót xa đau buốt con tim
Lênh đênh biển nước trong đêm mệt nhoài.
Cầu trời đất hãy thôi mưa lũ
Để miền trung có đủ ấm no
Lòng người vơi bớt âu lo
Nắng hoà mưa thuận ban cho an lành.
BÀI THƠ: THƯƠNG QUÁ MIỀN TRUNG
Thơ: Trần Kim Anh
Miền Trung nước ngập trắng trời
Thiên tai lụt lội than ôi khó lường
Xót xa thân bé thê lương
Cụ già nhắm mắt tìm đường về đâu?
Mái tranh ngồi tạm cơ cầu
Nước dâng ngun ngút gieo sầu tai ương
Cháo cơm, no đói, phong sương
Cùng nhau gồng gánh nhịn nhường sẻ san
Miền Trung nước mắt ngập tràn
Bao giờ thoát những lầm than nhọc nhằn
Cộng đồng chia sớt khó khăn
Dang tay gánh đỡ muộn phần sẽ qua.
NỖI ĐAU MIỀN TRUNG
Thơ: Đức Trung – TĐL
Xót thương khúc ruột miền Trung
Người dân phải chịu tột cùng khổ đau
Con đường quốc lộ ngập sâu
Lữ hành ách tắc cả tàu, cả xe.
Từ miền núi đến thôn quê
Xóm làng trong cảnh tứ bề nát tan
Trời mưa nước lũ ngập tràn
Cuốn phăng tất cả…lòng tan nát lòng.
Cụ già ngấn lệ ngồi trông
Một đàn cháu nhỏ đói lòng nhóc nheo
Mây đen phủ kín trời chiều
Nhìn dòng nước xoáy…thật nhiều xót đau.
Nhà tan cửa nát còn đâu?
Màn trời, chiếu đất một màu tóc tang
Trách thiên nhiên thật phũ phàng
Miền Trung yêu dấu lòng càng nhớ thương…!
Theo Thuvientho.com