Tổng hợp những bài thơ mưa buồn nói lên tâm trạng cô đơn, buồn và lạnh lẽo trong khung cảnh Mưa đang rơi.. Đây là chùm thơ tình buồn hay nhất về chủ đề Mưa!
THƠ MƯA BUỒN: CHỈ RIÊNG MÌNH EM
Thơ: Thúy Hải Nguyễn
Thể thơ: Lục bát
Mưa rơi rả rích canh thâu
Riêng mình em…với nỗi sầu mênh mang
Khóe mi lệ ướt hai hàng
Con tim đau nhói như ngàn kim châm
Mắt buồn trông những xa xăm
Người vui phương ấy…bao năm không về
Quên rồi cô gái thôn quê
Đã từng hẹn ước lời thề trăm năm
Riêng mình em…vẫn âm thầm
Ngày mong đêm nhớ bao năm mỏi mòn
Giữ gìn lời hứa vàng son
Cùng người san sẻ vui buồn sớm hôm
Anh về pháo đỏ, rượu nồng
Cùng ai kết mối tơ hồng giàu sang
Riêng em đau xót vô vàn
Lời thề theo gió mây ngàn bay xa
Hai hàng lệ ướt nhạt nhòa
Chúc người hạnh phúc, gấm hoa muôn đời
Riêng mình em…chỉ em thôi
Ôm niềm đau những khóc cười thế nhân…
BÀI THƠ: LỖI HẸN CHIỀU MƯA
Thơ: Phú Sĩ
Thể thơ: Bát ngôn
Bởi mưa chiều lỗi hẹn phải không anh
Trách làm chi chẳng lành con tim vỡ
Cơn gió thoảng cũng đượm buồn than thở
Nhuốm ưu tư nên mây cũng giăng mờ
Có thương tình nơi quán nhỏ đợi chờ
Mưa ơi hãy thôi rơi từng giọt nhớ
Nơi xa ấy có người đang bước vội
Ướt lệ lòng lạnh lẽo giữa dòng trôi
Hãy chạnh lòng thương cho mảnh tình rơi
Còn hiu hắt giữa màn đêm mờ tối
Mưa có qua xin hãy đừng buồn thổi
Những nổi niềm ẩn khuất lối mưa sa
Người có buồn lỗi hẹn với người xa
Đừng trách mưa bởi đó là duyên phận
Mưa cũng thương cho cuộc đời lận đận
Mưa cũng buồn bâng khuâng mãi người ơi.
MƯA VỀ PHỐ CŨ
Thơ: Tùng Trần
Thể thơ: Bát ngôn
Mưa lại về trên phố cũ ngày xưa
Nỗi nhớ em nói sao vừa đây nhỉ
Vẫn còn đó lời hẹn thề chung thủy
Nhưng bây giờ sao chỉ mỗi mình anh
Em đi rồi con phố cũ buồn tanh
Biết tìm đâu bóng hình ngày xưa đó
Đã bao mùa mưa về nơi phố nhỏ
Anh chạnh lòng mà mắt đỏ môi cay
Chắc bây giờ em hạnh phúc bên ai
Nên đâu còn nhớ những ngày mưa đổ
Mộng chung đôi giờ thay bằng đau khổ
Trái tim buồn cũng loan lỗ tái tê
Con phố này anh vẫn bước lê thê
Nhưng vắng em lối đi về lạnh giá
Vì giọt mưa não nề rơi vội vã
Hay lệ trào mà ướt lã bờ vai.
BÀI THƠ: MƯA
Thơ: Lena Lê
Thể thơ: Song thất lục bát
Mưa tí tách mưa rơi tầm tã
Phải chăng Trời cũng nhả tơ vương
Khóc tình ta lắm đoạn trường
Yêu…sao chịu cảnh đau thương đôi đường
Mưa ơi hỡi má hồng đẫm lệ
Giọt đầy vơi như thể châu sa
Lối xưa giờ trãi nhiều hoa
Nhưng người nay đã đi xa thật rồi
Mưa hờ hững gợi khơi nỗi nhớ
Con đường đê bên lỡ bên bồi
Mênh mông một cõi mênh mông
Vẩn vơ…khắc khoải nặng lòng đa mang!
Mưa lạnh lẽo…mưa chan nước mắt
Mặn đôi môi… khao khát bờ vai
Men nồng ta mượn…tìm say
Ngẩn ngơ nếm phải men cay…tình sầu!
THƠ MƯA BUỒN: ĐÊM MƯA DĨ VÃNG
Thơ: Sầu Lẻ Bóng
Thể thơ: Bát ngôn
Đêm không ngủ, trở mình như thêu gối
Nhớ về ai, lòng thổn thức bồi hồi?
Giọt mưa sầu, tí tách vẫn tuôn rơi
Gợi ta nhớ, ngày mưa trên phố vắng
kỷ niệm ấy, vấn vương niềm sầu lắng
Của đêm nào, trao mật đắng tình yêu
Đêm mưa xuân, trên gác vắng quạnh hiu
Hai con tim, trao yêu đương vụng dại
Mưa vẫn rơi, đếm giọt sầu hoang hoải
Xót đắng lòng, ôn lại chuyện năm xưa
Gác đơn côi, cuộc tình nồng hương lửa
Nào có ngờ, là vết cứa trong tim
Để đêm nay, trên phố vắng êm đềm
Hồi tưởng lại, một đêm mưa dĩ vãng
Của một thuở, trao men tình lãng mạng
Gác vắng này, uống mật ngọt yêu đương
Giờ còn đâu, khi tình rẽ đôi đường
Phương xa ấy, có nhớ về kỷ niệm?
Thuở vào yêu, hương lửa tình ngọt lịm
Hay quên rồi…dìm chết đêm ái ân?
Dĩ vãng xưa, từng là giấc mộng vàng
Còn đâu nữa, đã lỡ làng duyên phận
Để giờ đây, đành ôm sầu nuốt hận
Giấc mộng nào, thoáng đã vỡ tan nhanh
Mưa vẫn rơi, triền miên.. đêm giá lạnh
Giọt sầu buồn, cũng tan tạnh theo mưa.
Hạnh phúc kia, chỉ là giấc mộng thừa
Đêm mưa ấy…xin chôn vào dĩ vãng..
BÀI THƠ: MƯA BUỒN
Tác giả: Liên Phạm
Thể thơ: Lục bát
Mưa rơi tí tách bên thềm
Mưa như khúc nhạc êm đềm mê say
Mưa cho thắm mối duyên này
Mưa như vũ khúc ngất ngây lòng người
Mưa gợi ký ức đẹp tươi
Mưa dâng ngập cả một trời ước mơ
Mưa dồn mộng ước vào thơ
Mưa đem nỗi nhớ đến bờ yêu thương
Mưa như khúc nhạc miên trường
Mưa cho trắng xoá con đường bên Anh
Mưa là một giấc mộng lành
Mưa là khúc hát em, anh hòa cùng.
BÀI THƠ: MƯA CHI
Tác giả: Vetra Thơ
Thể thơ: Lục bát
Mưa chi cho mắt lệ buồn
Mênh mang từng phiến nước tuôn lá sầu
Chao nghiêng bóng nắng qua cầu
Tóc mai vướng sợi giọt châu cuốn chiều
Mưa chi cho mộng liêu xiêu
Mây bay về núi gió trêu lá ngàn
Con đường trơ xác lá vàng
Màu sông vẩn đục đò ngang khó về
Mưa chi bóng tối lê thê
Biển buồn tím sẫm tứ bề mây giăng
Rơi rơi giọt nước lăng tăng
Cây buồn lã ngọn vết hằn thêm đau
Mưa chi sợi nhớ hoen màu
Lá rầu bóng ngã dàu dàu tóc mây
Nhạt nhòa ray rứt cỏ cây
Tay quen ngờ nghệch vơi đầy nước non
Mưa chi xóa vội vết son
Môi chưa tròn mộng héo hon nửa mùa
Chiều buồn bóng nắng già nua
Em buồn không nói sao rua cuối trời.
THƠ MƯA BUỒN: MƯA MIỀN KÝ ỨC
Thơ: Phú Sĩ
Thể thơ: Lục bát
Mưa chiều gió nhẹ mưa bay
Thổi vào nỗi nhớ người nay phương nào
Mưa buồn rắc giọt lao xao
Giọt thương giọt nhớ ngọt ngào tình ai
Mưa cho ướt đẫm gót hài
Cho dòng lệ thắm tóc mai ướt mềm
Mưa rơi từng hạt bên thềm
Bâng khuâng trong gió bướm tìm nhụy hoa
Mưa mùa rắc hạt xót xa
Mong manh kỷ niệm người qua không về
Đếm từng giọt lặng lê thê
Mưa trôi bóng xế não nề ánh trăng
Cuội nay thương nhớ chị Hằng
Như ta thương nhớ tình trăng năm nào
Mưa đừng gieo nỗi xuyến xao
Chim trời lẽ bóng nhớ nhau thêm sầu
Mưa đừng gieo rắc hạt ngâu
Để ta tìm lại duyên đầu mưa ơi!
MƯA CHIỀU
Thơ: Tùng Trần
Thể thơ: Bát ngôn
Bao năm rồi ta xa rời mộng ước
Chợt vô tình chân bước lối đi xưa
Khung trời buồn chiều bổng đổ cơn mưa
Khi gặp lại bóng người xưa trên phố
Hạt mưa rơi hay lệ lòng anh đổ
Buốt lạnh lùng nơi loan lỗ con tim
Cứ ngỡ đâu quá khứ đã nhấn chìm
Và ngủ yên êm đềm theo giấc mộng
Mưa chiều nay nghe cõi lòng xao động
Chẳng mong chờ trông ngóng lại gặp nhau
Chợt vô tình khơi lại những nỗi đau
Khi ngang qua không lời chào giả lả
Cơn mưa chiều vẫn cứ rơi tầm tã
Phố rộn ràng vẫn lạnh giá bờ vai
Hay bởi vì nghe bao nỗi đắng cay
Khi chiều mưa tình cờ ta gặp lại..
LỤC BÁT MƯA BUỒN
Thơ: Ha Thang
Thể thơ: Lục bát
Mưa về ta thấy buồn thay
Bao nhiêu thương nhớ ngất ngây một thời
Hòa vào từng giọt mưa rơi
Đậm lên mi ấy giọt vơi giọt đầy
Yêu thương thân xác héo gầy
Thương gì để nhớ ngất ngây trong lòng
Người đi ngày tháng ta mong
Người đi vội vã chưa xong tỏ tình
Trách ai ai thấu hiểu mình
Người đi chốn ấy dáng hình không phai
Bây giờ tình đã chia hai
Ta ôm ký ức trĩu vai nặng lòng!
BÀI THƠ: MƯA LẠI RƠI EM LẠI NHỚ ANH NHIỀU
Thơ: Mi Pha
Thể thơ: Song thất lục bát
Mưa tí tách buông lơi giọt tủi
Phố không đèn run rủi mình em
Xòe tay hứng giọt mưa đêm
Rơi vào thầm kín ềm đềm ngày xưa
Ngày ai đón ai đưa qua ngõ
Bàn tay mềm ôm tỏ tình yêu
Lặng im trong gió bao điều
Chỉ nghe câu nói thật nhiều nhớ nhung
Đung đưa lá ngại ngùng trăng sáng
Ánh trăng cười mười tám ngây ngô
Dại khờ có biết chi mô
Ừ yêu biết rứa chỉ sờ bàn tay
Tự nhiên đỏ hây hây đôi má
Nắng có soi vồn vã em đâu
Lạy trời sao khéo mưa ngâu
Tự nhiên mình ướt thắm màu yêu thương
Qua mấy nẻo con đường vắng bóng
Anh bây chừ lắng đọng nơi mô
Có nghe sâu thẳm em chờ
Về chung lối mộng se tơ kết mành.
BÀI THƠ: CHIỀU MƯA
Thơ: Song Linh
Thể thơ: Song thất lục bát
Mưa rả rích trong chiều cô quạnh
Gió xạc xào thổi lạnh hồn vương
Ngắm nhìn lữ khách qua đường
Rưng rưng cảm xúc trào thương đáy lòng.
Bao khắc khoải trôi dòng ước nguyện
Nỗi suy tư hòa quyện sóng đời
Ngước lên đếm hạt mưa rơi
Nhặt gom ký ức một thời vẩn….trong.
Mưa vội vã cho lòng nức nở
Khúc nhạc sầu bỡ ngỡ ngân vang
Giọt thương rơi xuống ngỡ ngàng
Giọt buồn bay nhẹ thênh thang giữa trời.
Cây nghiêng ngả chơi vơi trong gió
Lệ nhạt nhòa mắt đỏ khóe mi
Buồn vương nỗi nhớ ôm ghì
Xin mưa hãy gột… sạch đi tủi hờn…!!!
CHIỀU MƯA KỈ NIỆM
Thơ: Nguyễn Nhân
Thể thơ: Bát ngôn
Nơi phố nhỏ mưa sầu hoài mãi miết
Một nỗi buồn da diết chẳng nào nguôi
Gió từng cơn xác lá rụng ngậm ngùi
Căn gác lạnh thân vùi làn khói thuốc
Đường chung bước bao lần như đã thuộc
Người xa rồi mình nhận chuốc niềm đau
Em ra đi về phía tận phương nào
Công viên lặng xạc xào nghe gió hú
Đêm mộng mị nỗi sầu luôn ấp ủ
Con nhạn chiều còn chỗ trú chờ đêm
Ta đợi ai mờ mỏi mắt dò tìm
Người xưa tựa cánh chim mờ xa mãi
Gom kỉ niệm một đời tình oan trái
Nụ hôn nào còn bỏng cháy bờ môi
Vầng trăng lên ló dạng phía sau đồi
Cơn mưa tạnh đêm ngồi chờ sao rớt
Sóng tình cuốn dâng trào lên từng đợt
Ngó hình hài vơi nhẹ bớt sầu tương
Ru hồn trong giấc điệp mộng nghê thường
Ôm hoài tưởng thiên đường trong hiện thực.
MƯA VỀ PHỐ CŨ
Thơ: Tùng Trần
Thể thơ: Bát ngôn
Mưa lại về em hỡi có biết không
Từng hạt rơi mang theo dòng ký ức
Tình yêu kia em là người duy nhất
Nên mưa về nghe đau nhứt trong tim
Giờ mất nhau anh biết nẽo đâu tìm
Những tháng năm êm đềm ta đã có
Em ra đi theo ai về phương đó
Để chốn này anh vò võ nhớ mong
Mưa ngày nào em cất bước sang sông
Lệ anh rơi bởi mộng lòng tan vỡ
Lời hẹn thề ai là người đã nợ
Đổi thay lòng dang dở một tình yêu
Mưa lại về nơi phố cũ đìu hiu
Chẳng hiểu sao anh nhớ em nhiều quá
Thiếu vắng em nên mưa về lạnh giá
Buốt tâm hồn lạnh cả trái tim côi.
THƠ LỤC BÁT: MƯA
Thơ: Hương Vang
Thể thơ: Lục bát
Mưa giăng trên lối ai về
Để nay ướt cả câu thề chung đôi
Nhớ ai mưa mãi tuôn rơi
Để cho mây phủ kín trời âm u
Tiếng mưa rơi giữa mùa thu
Nghe như đang thấy lời ru tình nồng
Tiếng mưa hay tiếng trong lòng
Nhớ ai nức nở mãi không chịu dừng
Nhạt nhòa xơ xác núi rừng
Tả tơi hoa lá ngập lưng tơ lòng
Mưa nhiều nhạt sợi tơ hồng
Vần thơ ướt sũng ngóng trông nắng về
Mưa giăng mấy nẻo sơn khê
Để cho tim nhỏ dầm dề khát mong
Ngày mai trời chuyển nắng hồng
Thuyền tình rời bến sang sông với người
Hoa tình lại nở xinh tươi
Cho ai xinh đẹp rạng ngời như xưa
Mong ngày mai hết cơn mưa
Heo may về lại hong khô nụ tình!!!
THƠ LỤC BÁT MƯA BUỒN
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Thể thơ: Lục bát
Ngửa tay hứng giọt mưa tuôn
Nhớ về kỷ niệm lòng buồn miên man
Cố ngăn dòng lệ đã tràn
Của tình xưa đã sang ngang không về.
Gió lùa mây trắng lê thê
Cành khô rơi rụng tứ bề…mưa giăng
Chân in trên cát còn hằn
Người đi quên cả bóng Trăng một thời.
Nuốt vào từng hạt mưa rơi
Ngỡ như giọt đắng tình đời hẩm hiu
Ngẩn ngơ chết lặng bao chiều
Ôm sầu lẻ bóng cô liêu…tháng ngày.
Mùa Thu cuốn chiếc lá bay
Mà tình bên ấy tháng ngày còn không?
Để thơ trôi nổi bềnh bồng
Lời ru rớt giữa bão giông…ngậm ngùi.
THƠ TÌNH: MƯA BUỒN NHỚ AI
Thơ: Chử Văn Hòa
Thể thơ: Song thất lục bát
Nhìn giọt nuớc mưa rơi lặng lẽ
Câu thơ tình ai bẻ làm đôi
Nửa theo giọt nuớc kia rồi
Nửa còn ở lại trong tôi chút buồn
Có phải tại khởi nguồn là thế
Trời làm mưa ai dễ cầu xin
Mưa rơi che khuất tầm nhìn
Để giờ anh phải biết tìm em đâu
Vì khoảng cách hai đầu nỗi nhớ
Nghe trong lòng tiếng thở buồn sao
Bởi mưa ruột nóng cồn cào
Nhờ mây hỏi gió ra vào đón ai
Nghe thoáng vọng bên tai lời nói
Như người yêu đang gọi khẽ khàng
Giơ tay với gọi em sang
Phải chăng nhớ quá đa mang thêm nhiều
Có lẽ vậy em yêu anh nhớ
Mong cùng em mình ở một nhà
Để cho ấm bởi tình ta
Mưa không buồn nữa em là niềm vui.
CHIỀU MƯA BUỒN…LẺ BÓNG!
Thơ: Ngọc Lê
Thể thơ: Lục bát
Đường chiều lất phất mưa bay
Hồn hoang đơn lạnh tim này lẻ loi
Lang thang muôn nẻo đường đời
Bước chân vô định tìm nơi trú hồn
Lặng nghe tiếng hạt mưa tuôn
Ngỡ như khúc nhạc đêm buồn nhớ ai
Tâm tư vương vấn mãi hoài
Đêm đêm trằn trọc canh dài vì em
Khi xưa hạnh phúc êm đềm
Tay trong tay bước bên em mỗi chiều
Bây giờ lạc lối tin yêu
Mình anh lạc bước giữa chiều không em!
MƯA THÌ THẦM
Thơ: Diệp Ly
Thể thơ: Bát ngôn
Từng giọt lệ từ trời cao lặng lẽ
Mưa thì thầm khe khẽ gọi tên ai
Tim đơn côi nghe làn gió thở dài
Lời thơ lạnh lạc loài vào đêm lạnh.
Mộng vẫn đây sao tình buồn hiu quạnh
Sầu tang thương định mệnh đã an bày
Trả một đời vì trót một lần vay
Nên hẹn ước xa bay cùng mây gió.
Người đã đi khi thu vừa chạm ngõ
Nắng chiều phai vàng võ cả khung trời
Xác lá buồn thầm lặng giữa đơn côi
Khi đêm xuống chơi vơi cùng chiếc bóng
Mưa thì thầm mà niềm riêng dậy sóng
Tìm không ra hình bóng của người thương
Mưa thì thầm sao sầu ngút ngàn phương
Cho lắng đọng đoạn trường tình oan trái.
Mưa thì thầm cho hồn thơ hoang dại
Cho đêm dài vời vợi một trời thương…
Theo Thuvientho.com