Sau loạt thơ mối tình đầu viết cho mối tình đầu đẹp mà dang dở, xin mời các bạn cùng đến với chùm thơ viết về mùa sơ ri chín gắn liền với những kỷ niệm ngày xưa…
MÙA THƯƠNG NHỚ
Thơ: Nguyễn Hưng
Anh vẫn nhớ ngày bé thơ kháu khỉnh
Em khóc nhè hay lém lĩnh mè nheo
Thường bắt anh dẫn hái trái leo trèo
Làm sính lễ đám cưới nghèo hai đứa
Cây sơ ri mẹ trồng nơi bậu cửa
Trái sai cành lủng lẳng tựa hoa đăng
Hái thật nhiều em nào có muốn ăn
Chỉ thích được anh ân cần chiều chuộng
Rồi một bận anh xảy chân té xuống
Em xót lòng chạy luống cuống đỡ nâng
Chùm sơ ri em quăng vội ra sân
Khóc sướt mướt…em không cần trái nữa
Tháng năm trôi xa dần thời ấu lứa
Em theo chồng quên lời hứa ngày thơ
Bỏ vườn xưa bên cảnh cũ trơ vơ
Cây sơ ri nay bơ phờ thay lá
Con chim quyên u buồn thôi ăn quả
Nhớ bạn tình cũng mỏi rã tiếng kêu
Trò chơi xưa đôi trẻ nhỏ tập yêu
Mà khôn lớn sao nhớ nhiều đến thế.
TÌNH SẦU MÙA SƠ RI CHÍN
Thơ: Nguyệt Minh
Thôi anh nhé… giờ chúng mình xa lắc
Đâu còn gì mà nhắc nữa người ơi
Vườn sơ ri đầy trái chín một thời
Thèm muốn chết.. chờ hoài lời mời mọc
Anh đâu để tâm con bé gầy guộc
Mặt mũi tèm lem tóc cháy hoe vàng
Giữa trưa hè trời nắng chang chang
Thầm ước ao chùm sơ ri chín mộng
Còn nhớ không hỡi anh chàng hào phóng
Trái no tròn căng bóng tặng người ta
Nhà cận kề chớ nào có đâu xa
Toàn cho ta trái xanh lè..chua lét
Ta cũng dễ thương mà..chỉ tội…đẹt
Mếch lòng gì mà ghét ra mặt luôn
Trời bất bình cũng đổ trận mưa tuôn
Cuống cuồng chạy va vào nhau..té lửa
Để cả đám được trận cười nghiêng ngửa
Quê quá trời…liếc còn nữa con ngươi
Anh ôm đầu…nhưng nhăn nhở cười tươi
Thiệt tức.. cái trò đười ươi thấy ớn
Tuổi thơ qua nhanh chúng mình cũng lớn
Ước một lần sớn xác đụn vào nhau
Nhưng khi gặp chỉ khẽ cất lời chào
Vườn sơri.. em cao ngang tầm với
Nhớ hôm người ta tới nhà dạm hỏi
Em rối bời đưa mắt ngó nhìn sang
Vườn bên kia.. thấy anh cũng bàng hoàng
Ánh mắt buồn với muôn ngàn câu hỏi
Anh có biết..em chờ hoài câu nói
Đợi mỏi mòn.. người ta hối rước dâu
Em theo chồng cũng vào đúng mùa Ngâu
Mưa trút nước.. tình sầu.. sơ ri chín
Thôi anh ạ…chuyện xưa đành chôn kín
Quên đi mà.. tình đã mịt mờ xa
Giá như mình cứ mãi là oan gia
Thì đâu xót xa..ngang nhà chạnh..nhớ….!!!!
SƠ RI NGÀY ẤY
Thơ: Võ Văn Bảy Nghĩa
Ai tạo chi cảnh họp tan dâu bể
Khối sầu vương lời minh thệ ngày xưa
Trong tim yêu sao cứ mãi vẫn chừa
Một hình bóng từ lâu chưa quên được
Ngày chia biệt bao dặm trường anh bước
Bụi thời gian khắp xuôi ngược dòng đời
Tưởng ngỡ rằng chôn lắp mất tình ơi
Bao năm tháng cứ không rời niềm nhớ
Mối duyên đẹp tại vì sao phải lỡ
Đành lòng chăng làm tan vỡ tim tôi
Đã bao năm nghĩ lại chuyện đã rồi
Thành kỷ niệm mà bờ môi cứ nhắc
Vườn Sơ Ri ở ngày xưa chín đặc
Mãi trong tôi cứ quặn thắt từ yêu
Nhớ ai kia nhớ mãi nhớ thật nhiều
Người phương ấy có bao chiều nhung nhớ…?
Nếu có nhớ xin một lần gặp gỡ
Ôn chuyện thời vào cái thuở xa kia
“Ai ơi hồi ức quay dìa
Sơ Ri chín mọng sẻ chia đôi dòng”.
Theo Thuvientho.com