Sau bộ ảnh tình yêu thật đẹp và lãng mạn, Thuvientho.com xin tổng hợp và gửi đến các bạn những bài thơ chủ đề “Nhớ Người Dưng” hay với chút buồn man mác.
Có một nỗi nhớ thật lạ lùng, vừa gần gũi lại vừa xa lạ, rất da diết nhưng cũng rất thầm lặng, đó chính là nỗi nhớ người dưng!
Người dưng là gì nhỉ? Chẳng phải đó là một người rất xa lạ và chẳng có gì liên quan đến ta sao? Vậy mà ta lại buồn và nhớ nhung người ấy đến thế, mong ngóng người ấy từng giây từng phút, ước ao được kề bên người ấy suốt đời.
Sự gặp gỡ người dưng cũng thật lạ, không phải là một hay nhiều lần, mà có khi còn chưa một lần gặp mặt, chỉ quen biết nhau trên trang mạng mà thôi, vậy nhưng nỗi nhớ cứ nhiều thêm. Chẳng biết người dưng ấy có cảm nhận được không, nhưng ta vẫn mong được người ấy đáp lại tình cảm, khao khát một hạnh phúc xa vời.
Đi đôi với nỗi nhớ người dưng ấy cũng chính là nỗi buồn. Buồn bởi sự vô tâm của người ấy, buồn vì sự xa cách, vì những trái ngang trong mối tình thầm lặng ấy. Vẫn biết rằng người dưng thì vẫn mãi là người dưng, bởi chẳng thể nào nắm tay nhau đi suốt cuộc đời này, vậy mà ta vẫn cứ nhớ, cứ thương, cứ khao khát, thậm chí còn có cả sự trách móc nữa, để rồi nhận về là những nỗi buồn và sự cô đơn.
Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau đến với chùm Thơ nhớ người dưng hay với chút buồn man mác của rất nhiều tác giả khác nhau, trong đó có những tác giả chính là nhân vật chính trong bài thơ. Với lối viết mượt mà, lời thơ dạt dào cảm xúc hẳn rằng sẽ lôi cuốn được mọi người ở mọi lứa tuổi khác nhau.
Mến chúc Quý vị và các bạn luôn vui vẻ và hạnh phúc nhé!
THƠ NHỚ NGƯỜI DƯNG HAY
Những bài thơ nói lên nỗi nhớ về người dưng đêm từng đêm. Tâm trạng rất muốn được gặp mặt và thể hiện tình cảm với “người lạ” đó. Hãy bày tỏ nỗi niềm với “người dưng” của bạn bằng những vần thơ dưới đây nhé!..
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Trần Tuấn Cường
Giữa đêm ngồi trăn trở nhớ người dưng
Mạng online tôi chưa từng gặp gỡ
Lòng xuyến xao cho tim này nức nở
Mộng tơ hồng duyên nợ sánh cùng em
Hạ qua rồi cơn gió thổi mát đêm
Tiếng ve sầu đang vang rền rộn rã
Người dưng thôi sao trong lòng như đã
Muốn trao em tất cả trái tim mình
Tháng sáu về nắng mai đẹp lung linh
Mùa Hạ ước duyên tình ta cùng xứng
Con thuyền hoa cả hai cùng chèo vững
Mộng trang đài xây dựng lầu ái nhung
Người dưng ơi!!anh thấy nhớ vô cùng
Lòng tự nhủ sẽ thủy chung tình mãi
Đôi mảnh tim hai ta cùng ghép lại
Cho vườn yêu hoa trái đậu giao mùa.
NỖI NHỚ – Thơ: Trần Hữu
Bao chờ đợi người dưng nơi đó.
Nơi phương xa người có nhớ không?
Nơi này ngày nhớ đêm mong.
Tâm thư anh gửi theo dòng thời gian.
Vượt cách trở với ngàn nỗi nhớ.
Có phải chăng duyên nợ hai ta.
Đôi tim cũng đã giao hoà.
Biết bao gian khó đường xa hoá gần.
Say giấc mộng ái ân em hỡi!
Nỗi nhớ thương vời vợi khôn nguôi.
Dáng hình cùng với nụ cười.
Long lanh ánh mắt ơi người anh yêu.
Tuy cách trở bao điều đã nói.
Trái tim yêu vẫy gọi tình này.
Ngày vui siết chặt vòng tay.
Thủy chung em nhé! Càng ngày càng yêu.
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Châu Lê
Hỏi anh nè..anh có nhớ người dưng.
Có tự bảo sao không ngừng hình bóng.
Dẫu xa cách nhưng tim hoài trông ngóng.
Biết em rồi say giấc mộng tìm yêu.
Chẳng bên nhau nhưng lại nhớ rất nhiều.
Trao nhau hết ngàn điều thương ai lắm.
Người dưng hỡi khiến dạ vui say đắm.
Ước cau trầu ngàn dặm mãi chung đôi.
Nguyệt lão nay kết se tình ta rồi.
Đời mãi mãi chẳng thôi hoài nhung nhớ.
Trùng phùng gặp vui nụ cười rạng rỡ.
Trọn vòng tay duyên nợ thỏa đợi trông.
Nợ trả nhau với hạnh phúc ấm nồng.
Người dưng hết là vợ chồng đi nhé.
Tình chung thủy cầm tay người khe khẽ.
Hứa trọn đời yêu em kẻ “người dưng “.
NGƯỢC LỐI GIỮA NGƯỜI DƯNG – Thơ: Nguyễn Hưng
Đã lãng quên bao lâu rồi em nhỉ
Khoảng cách kia chừng mực chỉ người dưng
Đâu còn nữa những đêm từng thủ thỉ
Nhận dòng tin với hoan hỷ vui mừng
Đêm trở giấc giữa lưng chừng nỗi nhớ
Nghe miên man ký ức vỡ châu sa
Bởi cuộc đời phải đâu là tạm bợ
Nên nỗi đau cứ trăn trở lân la
Ta từng trải qua phong ba bão nổi
Mới nâng niu phút tương hội khó khăn
Nhưng quá muộn dù bao lần cứu rỗi
Bởi ngày xưa ta rẽ lối bất cần
Anh trở lại kiếp phong trần cô độc
Em bước nhanh qua con dốc âm thầm
Cố trốn chạy những tháng năm khô khốc
Sống lũi lầm trong khó nhọc lạnh căm
Còn lại đây những thăng trầm biến động
Ngoài vết thương đã mau chóng liền da
Nhưng con tim cứ ướt nhòa mưng mọng
Nhớ người dưng…mãi hình bóng ấy mà.
LẶNG THẦM EM NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Nguyệt Minh
Người dưng ơi..ngay lần đầu anh đến
Như thân quen em đã mến anh rồi
Khoảnh khắc lạ lùng tim đập mãi thôi
Khi chạm phải nồng nàn đôi mắt ấy
Anh đâu hay em yêu rồi từ đấy
Nhưng lặng thầm che đậy trước người dưng
Nhớ quá chừng mà giả bộ dửng dưng
Cứ hoài mong người gần em thêm chút
Khép mắt lại mơ về anh..hạnh phúc
Em yêu anh..từng giây phút đợi chờ
Lúc yếu mềm.. trái tim thấp thỏm lo
Sợ xa xôi.. tình chìm vào dông tố
Em yêu anh…bằng tình yêu ngoan cố
Nên mơ hồ trong hố thẳm tình em
Bao lâu rồi vẫn giữ mãi trong Tim
Mơ về anh ấm êm trong giấc ngủ
Người dưng ơi.. biết không tình ấp ủ
Nhớ anh nhiều nên ủ rũ chiều nay
Ước một lần tay nắm chặt bàn tay
Bước cùng ai..dù chông gai bão nổi
Tình yêu em…người dưng ơi muốn hỏi
Có hư vô… khác lạ với đời thường
Sợ gió đời tình lạc mãi muôn phương
Nên muốn nghe..lời thương.. người dưng nói…!!!!
XIN YÊU MÃI NGƯỜI DƯNG – Thơ: Nguyễn Hưng
Chỉ một lần ta lướt vội qua nhau
Để trái tim cứ khơi màu luyến nhớ
Có lẽ nào kiếp tiền duyên định nợ
Trói buộc nhau từ cái thuở lọt lòng
Xa muôn trùng giữa tuấn lãnh sơn phong
Mà xúc cảm nơi cõi lòng gần lắm
Người dưng thôi…sao yêu thương sâu đậm
Để bồi hồi thèm hơi ấm vòng tay
Đêm chập chờn mơ tưởng bóng dáng ai
Rồi mê muội giữa cơn say tìm kiếm
Chợt giật mình bốn bên là gối nệm
Giọt lệ nhòa bỗng chệ chiễm vành mi
Ước rất nhiều hiện thực được mấy khi
Chỉ bỏ ngõ phút phân kỳ chia biệt
Người dưng à…anh yêu em thắm thiết
Tên người hòa trong quãng huyết lưu thông
Anh biết người cũng yêu nữa…phải không?
Bởi ánh mắt đã thay lòng nói hộ
Nhưng tự tôn đã bao lần thế chỗ
Cây ngẹn đòng mà khó trổ đài hoa
Người dưng à…anh chờ đợi…dù xa
Gót chân son một lần qua bến ái
Cho đôi tim thôi mỏi mòn khắc khoải
Cùng điệu hòa cung nhịp mãi yêu thương
Người dưng ơi…anh đợi phía cuối đường.
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Tùng Trần
Đêm sắp tàn vẫn mơ màng thổn thức
Dạ bồn chồn mà mắt lệ rưng rưng
Hay bởi vì ta lại nhớ người dưng
Cuộc tình lỡ..nhưng đã từng êm ấm
Mất nhau rồi..hai phương trời xa lắm
Kẻ quặn lòng..người say đắm cùng ai
Nhớ thật nhiều..từng ánh mắt vòng tay
Nụ hôn trao của tháng ngày kỷ niệm
Những ước mơ..duyên cau trầu ngọt lịm
Vụt bay rồi biết chốn nao tìm kiếm
Bên khung trời mang sắt tím ngày xưa
Cùng đón đưa mỗi chiều cùng câu hứa
Đêm sắp tàn mà giấc ngủ vẫn chưa
Giọt sương khuya hay mưa về đọng lại
Trên đôi môi nghe lạnh lùng tê tái
Người dưng rồi..sao lại nhớ người dưng..!!??
THƯƠNG MẤY CŨNG NGƯỜI DƯNG – Thơ: Diệp Ly
Thời gian trôi bao sao dời vật đổi
Sao hai ta trở về buổi ban đầu
Thuở ngỡ ngàng xa lạ mới nhìn nhau
Rồi thương nhớ nhuộm xanh màu ước vọng.
Tình trong trắng với hoa thơm trái mộng
Có chân thành lắng đọng giữa mùa yêu
Lúc xa nhau lòng thấy nhớ thương nhiều
Nghe cay mắt trong từng chiều lá đổ.
Ai ngờ được trời nổi cơn bão tố
Cuốn trôi rồi bao ngày cũ vấn vương
Không cùng nhau chung bước cuối con đường
Lòng hoài vọng bóng người thương xa khuất.
Hạnh phúc đó cũng theo người đi mất
Riêng nỗi sầu còn chất ngất lòng ai
Dù xa nhau sao vẫn nhớ nhau hoài
Người dưng hỡi lòng này ai có biết?
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Quốc Phương
Ở đâu đó.. tự nhiên lòng thấy nhớ
Về một người.. vẫn bảo đó người dưng
Chẳng hiểu sao.. đôi má lại đỏ bừng
Tim cho hỏi.. đã từng thương ai vậy
Bao năm tháng.. người thương đâu không thấy
Bởi tình kia.. chưa thức dậy một lần
Quen lâu rồi..cũng được gọi là thân
Hình bóng ấy.. bụi trần nơi xứ khác
Nay bỗng thấy.. trong lòng buồn man mác
Nhớ đến ai.. mà hồn lạc vu vơ
Cứ vào ra.. tâm trí lại thẫn thờ
Như mong ngóng.. đợi chờ một ai đó
Cũng có thể.. vì tình yêu chưa tỏ
Nên bây giờ.. muốn nhờ gió chuyển lời
Rằng yêu thương.. lan tỏa khắp muôn nơi
Tìm người ấy.. thôi đừng rời xa nữa.
THƠ TÌNH GỬI ĐẾN NGƯỜI DƯNG
Dưới đây là phần cập nhật cho chùm thơ nhớ người dưng mà bạn đang xem. Những bài thơ tự sáng tác mới nhất gửi đến người dưng để bày tỏ lòng mình..
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Diệp Ly
Chiều nay ai ngồi nhớ một người dưng
Mấy nẻo đường trần tình xa vạn dặm
Lối cũ rêu phong hoàng hôn lẻ bóng
Ngấn lệ nhạt nhòa trông ngóng người dưng.
Gần cũng thật gần, xa cũng rất xa
Gặp lúc xế tà, bình minh ly biệt
Lời nhớ lời thương vẫn còn da diết
Bất chợt lạ lùng nuối tiếc đầy vơi.
Lòng mãi tơ vương một giấc mơ đời
Lặng lẽ lệ rơi chơi vơi khát vọng
Đoạn cuối nhân sinh chông chênh lẽ sống
Trĩu gánh thương sầu ước mộng dở dang.
Ta vẫn dại khờ giữa cõi nhân gian
Quanh quẩn kiếm tìm dã tràng se cát
Để lỡ thời xanh héo sầu thân xác
Mòn mỏi mong chờ ánh mắt người dưng.
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Trần Oanh
Cứ mỗi chiều em lại ngóng qua sông
Hoàng hôn ngả nhuộm hồng nơi bến vắng
Mắt đau đáu phía trời xa phẳng lặng
Với nỗi niềm sâu lắng…Nhớ Người Dưng
Anh biết không mộng nhớ tựa cây rừng
Nụ cười ấy mông lung cuộn cõi dạ
Lòng say đắm dâng trào như biển cả
Ái ân nồng như đã quện cung phiêu
Nhìn gió thu cùng vờn lá trong chiều
Con nắng xế thỏa phiêu đang dần tắt
Lê gót nhỏ tìm kỷ niệm gom nhặt
Đượm nét buồn se sắt cả bờ môi
Nỗi chênh chao nhịp tim đập liên hồi
Dấu yêu hãy đầy vơi tình đôi lứa
Cùng em nhé ta thắp chung ngọn lửa
Hạnh phúc về chan chứa những mùa vui.
YÊU MỘT NGƯỜI DƯNG – Thơ: Bích Sen
Tự bao giờ mình bỗng hóa người dưng
Lời muốn nói cũng ngập ngừng im lặng
Anh nào hiểu nỗi lòng em trống vắng
Tiếng dế kêu tim càng nặng u sầu
Trăng đưa mình lả lướt giữa đêm thâu
Mặc cho Cuội cứ buồn rầu thơ thẫn
Tình yêu ấy em trao người không nhận
Để ghen hờn làm má phấn nhạt phai
Tô nét son trang điểm lại hình hài
Em xuống phố bao chàng trai ao ước
Nhưng anh hỡi chẳng thể nào quên được
Một bóng hình làm tim xước vết đau
Xem như ta chưa có buổi ban đầu
Im lặng bước chẳng cần câu từ giã
Đường rực nắng như lửa thiêu ngày hạ
Sao lạnh lòng hai kẻ đã phân ly
Bao ngày qua hồi ức mãi trơ lì
Chẳng phai nhạt dẫu người đi xa lắm
Tim em trót vương thật nhiều bụi bặm
Biết thế này đừng say đắm người dưng.
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Duyên Nguyễn
Người dưng ơi cho em mượn bờ vai
Em tựa suốt đêm dài mai sẻ trả
Xuân về rồi sao tình chong chênh quá
Cái rét Nàng Bân sợ ngã mất thôi
Người dưng ơi cho em mượn bờ môi
Truyền hơi ấm cho đời thêm tươi đẹp
Hoa trinh nữ chiều chưa buông đã khép
Tình yêu này sao đang đẹp lại xa?
Người dưng ơi cho em mượn cành hoa
Để nhìn ngắm cho qua ngày buồn tẻ
Bàn tay nâng nụ hoa thật dịu nhẹ
Như nâng tình ta nhỏ bé một thời
Người dưng ơi cho em mượn nụ cười
Che giọt lệ nằm sâu sau mi mắt
Ôm niềm đau siết ghì cho thật chặt
Và lau khô giọt nước mắt một thời
Người dưng ơi hãy buông tiếng lã lơi
Trên trang viết với mọi người vui nhé
Quên đau thương bao đêm trường cô lẻ
Quẳng niềm đau hãy vui vẻ mỗi ngày.
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Mai Hắc Bộ
Trong mắt tôi em luôn là tất cả
Người đàn bà tuy rất lạ và xa
Nỗi nhớ người chẳng một chút nguôi ngoai
Cứ ùa về trong tôi buồn đến lạ
Tôi nhủ lòng hay là mình sa ngã
Chưa gặp mặt mà tình đã vội trao
Có phải chăng mạng ảo chỉ tào lao
Hồn du dương rồi ru vào tình ảo
Nhưng thật sự hồn tôi đang điên đảo
Không ngăn được lời mách bảo con tim
Rồi cứ thế lại bật máy kiếm tìm
Dòng tâm sự đặt niềm tin vào đó
Nuôi hi vọng mặc dù muôn vàn khó
Biết làm gì lòng lỡ mến đậm sâu
Tận thâm tâm tôi luôn chắp nguyện cầu
Mặc là ảo xin nhuộm màu Hạnh Phúc.
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Văn Hoàng
Trái tim vẽ lại câu thề
Bài thơ tôi viết nhớ về người dưng
Cho dù xa cách nghìn rừng
Trái tim vẫn nhớ đến từng phút giây
Tình tôi vẫn vậy luôn đầy
Cho dù đau khổ bao vây quanh mình
Nhớ từng những nụ cười xinh
Nhớ làn hơi thở yên bình biết bao
Xa nhau đau khổ chừng nào
Để giờ ôm nỗi ngọt ngào đắng cay
Em à. Em liệu có hay
Tim tôi đã khắc KIẾP NÀY YÊU EM.
LỤC BÁT NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Nàng Khờ
Người dưng ơi hỡi người dưng.
Lòng em thổn thức đếm từng lá rơi.
Thu về trải khắp muôn nơi.
Sao chàng xa khuất quên lời hẹn xưa…
Người dưng nhớ mấy cho vừa.
Nhớ khi tan học trú mưa giảng đường.
Nhớ từng hạt nước phớt vươn.
Chàng hôn nhẹ trán yêu thương ngập lòng…
Người dưng cho những ấm nồng.
Môi cười má thắm sáng trong tuổi khờ.
Người dưng dệt mộng thành thơ.
Thì thầm se lối duyên tơ mặn nồng…
Người dưng anh có biết không.
Nơi đây chốn củ gót hồng ngẩn ngơ.
Người dưng em đợi em chờ.
Bao năm vẩn thế tôn thờ tình chung…
Người dưng nhạt mộng tương phùng.
Riêng ta sầu nhớ hoà cùng nổi đau.
Người dưng anh ở chốn nào.
Hoa vàng nửa độ quên sao ước thề.???
Người dưng nay đả không về.
Cuộc tình tan vở đê mê lụi tàn.
Người dưng rẽ lối sang ngang.
Tim lòng tan nát phủ phàng vây quanh…!!!
NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Thanh Thống
Bỗng dưng chợt nhớ người dưng
Như mây nhớ gió, như rừng nhớ cây
Lạ lùng nhớ đến quắc quay
Như ong nhớ mật, bướm say hương nồng!
Như đò chiều nhớ bến sông
Như đêm hạ nhớ… chiều đông ngỡ ngàng
Như mưa nhớ nắng hanh vàng
Như gió nhớ núi đại ngàn trên non…
Biển chờ ghềnh đá chon von
Hổ buồn nhớ núi… sao hôm nhớ trời
Như dòng nước mắt nhớ cười
Như đêm nhớ sáng, trăng chờ sao mai!
Em gom trăm nhớ về ai
Người dưng có nhớ thế này hay không!???
CÓ ĐẤY MỘT NGƯỜI – Thơ: Phú Sĩ
Có đấy một người thương nhớ một người dưng
Dẫu chẳng quen thân cũng chưa từng chung lối
Ríu rít bên nhau trong cái chiều nắng vội
Rồi cuối nẻo đường hai lối rẽ mồ côi
Có đấy một người ôm mãi mối tình rơi
Chẳng biết giờ đây nơi phương trời xa ấy
Một chút nao lòng cứ trào dâng sóng dậy
Khi mỗi đêm về còn lại bóng cô đơn
Có đấy một người thầm thốt những dỗi hờn
Trách kẻ ra đi chẳng một lần trở lại
Mặc gió mưa đời phủ thêm dòng tê tái
Nhạt bóng mây chiều hoang dại những thương yêu
Có đấy một người ôm giấc mộng liêu xiêu
Chúc cho ai kia lối yêu đừng dang dở
Nụ cười luôn tươi ánh rạng hồng muôn thuở
Có kẻ bên đường than thở ngắm đời trôi…
BỖNG NHỚ NGƯỜI DƯNG – Thơ: Thu Trang
Em bỗng nhớ một người dưng đến lạ
Chưa một lần gặp gỡ mà nên thân
Khoảng cách xa nhưng tim lại rất gần
Muốn bước tới mà phân vân lưỡng lự….
Chỉ đùa vui bằng những câu tình tứ
Mộc mạc, chân thành có đủ trao nhau
Qua một lần yêu thương đã úa màu
Nên em sợ mình đau thêm lần nữa…
Đừng vội trách sao em hay lần lựa
Dẫu biết rằng đã chan chứa yêu thương
Bởi đã qua suốt cả một cung đường
Yêu và hận nên dường như lơ đãng…..
Biết tình anh trao em đầy lãng mạn
Lời chân thành qua năm tháng chứng minh
Để hôm nay em mới nhận ra mình
Đã nhung nhớ…một người dưng đến lạ!
Bạn vừa xem qua chùm thơ viết về Nỗi Nhớ Người Dưng thật là hay phải không nào!? Hãy chia sẻ cảm xúc, cảm nghĩ của bạn về chủ đề Nhớ Người Dưng ở phần bình luận bên dưới nhé!..
Theo Thuvientho.com