Mời các bạn cùng đến với những câu chuyện tình dang dở được tác giả viết lại bằng thơ. Đó là những mối tình đẹp nhưng kết thúc không có hậu, đôi lứa yêu nhau nhưng lại không đến được với nhau, thật buồn!
Đây là chủ đề thơ tình buồn tiếp theo sau loạt thơ lục bát buồn viết về tình dang dở, cô đơn…
“Em sẽ kể chuyện tình dang dở
Những chuyện tình trăn trở thế nhân
Để ta mãi mãi được gần
Để nghe sỏi đá cũng cần có nhau.”
CHUYỆN TÌNH TRÊN BIỂN BĂNG
Thơ: Diệp Ly
Đáy nước vùi sâu một chuyện tình
Sầu thương không động dạ trời xanh
Chút duyên tương ngộ còn ngắn ngủi
Tử biệt người ơi nỡ đoạn đành.
Thân em là cá chậu chim lồng
Khát khao trời biển rộng mênh mông
Anh như làn gió từ vạn nẻo
Mang nắng mùa xuân nhuộm cánh hồng.
Muốn được cùng bay giữa thiên hà
Trăng sao soi rạng mối tình ta
Sang hèn ngang trái đâu ngăn nổi
Tim hòa nhịp đập chẳng lìa xa.
Thầm hỏi trời già ghen ghét chi
Yêu thương vừa chớm đã từ ly
Một tảng băng trôi thành định mệnh
Dòng nước lạnh lùng tiễn người đi.
Lời cuối thì thầm trong bóng đêm
Xác người trôi nổi xót lòng thêm
“Hãy để tình ta thành vĩnh cửu
Sống cả phần đời anh với em”.
Người chọn vùi mình trong giá băng
Dành riêng sự sống cứu tình nhân
Trăm năm gặp mấy lần tri kỷ
Cát bụi lầm than nẻo phong trần.
Tim yêu tỏa rạng tựa ánh hồng
Để trọn một đời thương nhớ mong
Bao nhiêu vàng ngọc không sánh nổi
Cho cả thế gian cũng chạnh lòng.
Dở dang tình đẹp nhất trên đời
Đừng trách đừng hờn nữa người ơi
Chân tình góp nhặt từng khoảnh khắc
Tử biệt sinh ly vốn lẽ đời.
Vì nhau trao gửi tấm lòng thành
Như chuyện tình buồn trên biển xanh
Để lại cho đời bao tiếc nuối
Một lối mộng chờ em với anh.
NGƯU LANG – CHỨC NỮ
Thơ: Diệp Ly
Thất tịch mùa Ngâu mới đi qua
Sông Ngân còn đẫm giọt thu ba
Ngưu Chức đã người đi kẻ ở
Một năm vò võ nỗi chia xa.
Câu chuyện tình buồn lắm khổ đau
Trời đày đôi lứa biệt ly nhau
Ngưu Lang mê đắm men tình ái
Ngọc Hư chểnh mảng để trâu vào.
Chức Nữ tương tư tiếng tiêu buồn
Khung cửi mơ màng mộng vấn vương
Thiên quy ngăn cách đôi bờ nhớ
Lặng lẽ nhìn nhau giữa đoạn trường.
Đông mãn xuân sang hạ trĩu sầu
Thu về mỏi mắt đợi mùa ngâu
Mong đàn ô thước từ dương thế
Thương xót tình chung nối nhịp cầu.
Trần gian thượng giới khác gì đâu
Cũng thương cũng nhớ cũng chờ nhau
Cũng buồn cũng khóc sầu ly biệt
Cũng tiếc cũng đau cũng nghẹn ngào.
Mỗi năm chỉ được gặp một lần
Nên lệ chung tình mới tràn dâng
Nước mắt đong đầy đêm tháng bảy
Thành giọt mưa rơi lạc cõi trần.
Em ở nơi này cũng nhớ nhung
Mòn mỏi chờ giây phút tương phùng
Nước mắt xóa tan niềm hận tủi
Men tình sưởi ấm cả ngàn đông.
Tim em là cả một trời thương
Là hoa trải thảm cuối con đường
Đón bước người về trong sương lạnh
Lối mộng em chờ lúc đêm buông.
Mãi mãi lòng em chỉ có anh
Anh là khát vọng của ngày xanh
Không trái ngang nào ngăn cấm được
Ghi khắc trong tim chữ chân thành.
TÌNH SẦU CHIÊU QUÂN
Thơ: Diệp Ly
Mưa gió giăng sầu tim nát tan
Tay nâng phím ngọc biệt tình lang
Hận tủi chất chồng nơi ải nhạn
Thuyền quyên chìm nổi phận bẽ bàng.
Cũng bởi gian thần gây nhiễu nhương
Hồng nhan lưu lạc kiếp phong sương
Nét bút tên “thương phu trích lệ ”
Lãnh cung than thở suốt canh trường.
Tơ duyên vừa chớm buổi ban đầu
Cứ ngỡ đường tình sẽ dài lâu
Ai hay binh lửa thời ly loạn
Cam cảnh hồng nhan phải thương sầu.
Đem chút sắc tài báo ân sâu
Một mảnh quần hồng vướng bể dâu
Thủy chung gãy gánh vì trăm họ
Đá nát vàng tan mộng hôm nào.
Mười mấy năm trôi giạt xứ người
Giữ tròn son sắc với tình xưa
Xác thân ngược nước về Hớn quốc
Tiếng thơm lưu dấu đến muôn đời.
Em ở nơi này cũng nhớ thương
Từng đêm vàng võ nỗi sầu tương
Hồn cũng ngược dòng về nơi đó
Chia sớt cùng nhau vạn nỗi buồn.
Cách mặt người ơi khó cách lòng
Dẫu cho ngày tháng có mênh mông
Tim em gửi trọn về anh hết
Vĩnh cửu thiên trường tựa núi sông.
TÌNH SỬ HUYỀN TRÂN
Thơ: Diệp Ly
Dở dang duyên nợ bởi vì đâu?
Đường sang Chiêm quốc đẫm dòng châu
Hiếu thân nhi nữ oằn vai gánh
Một mảnh tình riêng vướng thảm sầu.
Chén rượu tạ từ đêm tiễn đưa
Tiếng nhớ lời thương nói sao vừa
Giang đầu giang vĩ đời đôi ngã
Kỷ niệm phai tàn trong gió mưa.
Hẹn ước hôm nào theo khói bay
Huỳnh tương chưa cạn đã ngà say
Người đi kẻ ở lòng tan nát
Mòn mỏi chờ mong bạc tháng ngày.
Thuyền đã xa rồi nước cuốn trôi
Khắc Chung chàng hỡi biệt ly thôi
Từ nay trong gió trong mây gió
Thầm gọi tên ai trọn kiếp người.
Mai mốt chờ nhau giữa đêm dài
Lối mộng đôi mình tay nắm tay
Huyền Trân xin gửi ngàn nhung nhớ
Lối cũ đường xưa một dấu hài.
***
Dở dang đâu phải chỉ riêng mình
Em cũng nặng lòng thương nhớ anh
Chỉ biết người xưa rơi nước mắt
Đâu thấy người nay đẫm lệ tình.
Nắn nót lời thơ để trao người
Dẫu lòng đau khổ đến mười mươi
Chân tình gửi hết về phương đó
Giữ bóng hình anh đến trọn đời.
CHUYỆN TÌNH DƯƠNG QUÝ PHI
Thơ: Diệp Ly
Nghê thường vũ khúc lụy Đường vương
Đắm say nhan sắc đóa quỳnh hương
Thái Trân người ngọc nơi khuê các
Hằng Nga cung quế phải khiêm nhường.
Hồng nhan bạc mệnh vốn lẽ trời
Phù dung cánh mỏng gió buông rơi
Qua mùa giông bão đài trang rã
Từ ly lặng lẽ chẳng nên lời.
Mỹ nhân tự cổ đã vương sầu
Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu
Anh hùng hào kiệt nào đâu khác
Ôm mối hận tình theo bể dâu.
Lĩnh Nam tìm kiếm quả Lệ Chi
Đường dài thăm thẳm bóng ngựa phi
Chỉ mong nhìn được làn môi mọng
Vượt núi băng sông chẳng ngại gì.
Trường An gây loạn bởi Lộc Sơn
Đem cánh hoa tàn cứu quân vương
Một mảnh hình hài ngăn bước giặc
Để lại đời nhau những đoạn trường.
Ái ân chưa trọn đã xa lìa
Định mệnh an bày duyên rẽ chia
Nắng sớm mưa chiều nào ai biết
Cát bụi trần gian một lối về.
***
Còn gặp được người ta cứ vui
Còn nghĩ về nhau hãy mĩm cười
Đoạn đường chung bước tuy ngắn ngủi
Kỷ niệm muôn đời ghi khắc thôi.
Nếu lỡ mai này xa cách nhau
Giữ chặt riêng mình một nỗi đau
Đừng để người đi lòng xao động
Lưu luyến mà chi để lệ trào.
TÌNH BUỒN TÂY THI
Thơ: Diệp Ly
Tay ngà giũ lụa bến Trữ La
Nguyệt thẹn hoa nhường khóe thu ba
Lay đọng tình si chàng Phạm Lãi
Một buổi chiều buông vạt nắng tà.
Xuân Thu gái Việt tự Tây Thi
Trầm ngư tuyệt sắc sử xanh ghi
Một mối u tình sầu vạn cổ
Má hồng lưu lạc buổi loạn ly.
Thuyền rời bến cũ mộng chia đôi
Tiễn bước người thương tận cuối trời
Ngô bang cách trở xa ngàn dặm
Biệt ly lệ đổ nghẹn đắng lời.
Chén rượu tạ từ tiễn tình nương
Ảo ảnh mịt mờ giữa khói sương
San hà đè nặng đời nhi nữ
Trông về cố quốc nén sầu thương.
Mười mấy năm dư ở xứ người
Chữ tình ngày cũ đã phai phôi
Bao nhiêu ký ức dần quên lãng
Giữa Quán Oa Cung phận đã rồi.
Phù Sai mê đắm sắc hương nàng
Tướng quốc bỏ mình bởi kế gian
Cô Tô chìm ngập trong biển lửa
Tình nghĩa đôi đường tim nát tan.
Sao nỡ phụ phàng phủi ân sâu
Cam đành đắm ngọc với trầm châu
Gửi cánh hoa tàn theo nước biếc
Trọn thủy tròn chung buổi ban đầu.
Một kiếp phù sinh mấy thăng trầm
Để lòng nhân thế những dư âm
Đau đớn câu hồng nhan họa thủy
Bia miệng lưu truyền đến ngàn năm.
…
Yêu hận buồn vui để khóc cười
Nghĩa tình không thể vẹn đôi nơi
Nhân gian ngắn ngủi đầy ảo mộng
Chôn kín niềm riêng giữa cuộc đời.
Mượn chuyện người xưa nhắc nhở mình
Chiều tàn đừng đợi ánh bình minh
Đâu chỉ ban mai ngày mới đẹp
Đêm xuống còn ta với mộng lành.
Đừng tiếc đừng thương chuyện ban đầu
Cõi đời tạm bợ chẳng dài lâu
Chân tình góp nhặt từng khoảnh khắc
Để lúc từ ly chẳng vương sầu.
UYÊN ƯƠNG HỒ ĐIỆP
Thơ: Diệp Ly
Tầm sư học đạo ngộ thuyền quyên
Mượn liễu bên đàng kết mối duyên
Nam trang cải dạng nào ai biết
Huynh đệ chi giao thoả ước nguyền.
Ngày tháng thoi đưa nặng chữ tình
Âm thầm dệt mộng chuyện ba sinh
Sơn Bá vô tâm đâu thấu hiểu
Một trái tim si gửi riêng mình.
Rồi một hôm kia nhận thư nhà
Nặng trĩu nỗi niềm phút chia xa
Cành trâm đính ước nhờ sư mẫu
Khóe mắt sầu thương lệ nhạt nhòa.
Đâu biết đường yêu sớm lỡ làng
Má hồng phận bạc lẽ trời ban
Lụa đào một mảnh bay theo gió
Trách hờn duyên kiếp vội ly tan.
Mã gia sính lễ lắm bạc vàng
Môn đăng hộ đối chuyện hèn sang
Chậm bước nên đành ôm hờn tủi
Tương tư vỡ nát trái tim chàng.
Máu hận tuôn dòng phút từ ly
Nghẹn ngào lệ đẫm khối tình si
Lối về cát bụi ai người tiễn
Tàn giấc mơ hoa sót lại gì.
Nam sơn tiểu lộ khấu biệt chàng
Một mảnh chân tình cam dở dang
Trời cao động dạ vì thương xót
Phần mộ tách đôi đón đợi nàng.
Từ đây đôi lứa vẹn hương nguyền
Không còn ai rẽ thúy chia quyên
Mặc kệ thói đời nhiều đen bạc
Nối tiếp cung đàn trọn mối duyên.
Uyên ương hồ điệp mãi không rời
Địa cửu thiên trường luôn có đôi
Để lại đời sau ngàn khát vọng
Một thiên tình ái tặng cho người
***
Em cũng muốn tìm giấc ngủ say
Cùng anh hoá bướm giữa đêm nay
Sống trọn cuộc tình trong giây phút
Như chim liền cánh suốt canh dài.
Lối mộng em chờ em đón anh
Đấp xây ước vọng của ngày xanh
Yêu thương trao trọn từng khoảnh khắc
Nguyên vẹn trong nhau giấc mơ lành.
GIẤC MỘNG LẦU HỒNG
Thơ: Diệp Ly
Đa đoan lệ đổ khóc hoa rơi
Đâu biết tình chung sớm rã rời
Hồng lâu một giấc tro tàn mộng
Để lòng nhân thế cũng chơi vơi.
Tâm đầu ý hợp nghĩa tri âm
Tương tư nặng trĩu cả tháng năm
Những tưởng đá vàng chung thệ ước
Hay đâu duyên kiếp quá thăng trầm.
Thuyền lìa bến cũ mộng chia đôi
Từng đêm đối bóng với đơn côi
Nhớ thương héo hắt lòng nhi nữ
Một mối tình si lạc nẻo rồi.
Chôn hoa ngày cũ mắt lệ nhòa
Cát bụi lối về ai khóc ta
Định mệnh an bày từ kiếp trước
Vay trả một đời trong xót xa.
Đâu tiễn đưa gì cũng biệt ly
Đau lòng khi kẻ ở người đi
Đèn màu rực rỡ đêm hoa chúc
Dòng nước vùi chôn mảnh xuân thì.
Muốn hỏi đường yêu mấy lối sầu?
Tan rồi một giấc mộng hồng lâu
Tử biệt sinh ly đời hai ngã
Thiền môn chôn kín chuyện ban đầu.
Mơ ước hôm nao đã lỡ làng
Trăm năm thề hẹn cũng ly tan
Ảo ảnh mịt mờ trong sương lạnh
Nuối tiếc đầy vơi nỗi bẽ bàng.
***
Đọc lại chuyện xưa ngẫm lại mình
Phù du ngắn ngủi kiếp nhân sinh
Tạm bợ dòng đời thân ở trọ
Càng lụy càng đau một chữ tình.
Đa mang thêm nặng gánh tủi sầu
Kê vàng tỉnh giấc được gì đâu
Chân thành giữ lấy từng khoảnh khắc
Phút cuối nhìn nhau khỏi nghẹn ngào.
CHUYỆN TÌNH GIẾNG NGỌC
Thơ: Diệp Ly
“Nghe kể ngày xưa chuyện Mỵ Châu
Trái tim lầm chổ để trên đầu
Nỏ thần vô ý trao tay giặc
Nên nỗi cơ đồ đắm biển sâu”(st)
***
Ái ân chưa trọn vội xa lìa
Nghĩa tình đứt đoạn mộng rẽ chia
Cũng bởi lòng tham người gian ác
Duyên nợ tóc tơ lỗi ước thề.
Tiễn bước người đi lệ lưng tròng
Nhìn về phương đó mỏi mòn trông
Núi non cách trở tình ly biệt
Khép chặt con tim giữa khuê phòng.
Cũng bởi vì yêu mới vương sầu
Nỏ thần không biết đã về đâu
Cánh rã hương tàn trong giông bão
Đá nát vàng tan chuyện ban đầu
Một chiều binh lửa dậy can qua
Nỏ thần im bặt giữa xót xa
Lưng ngựa ruổi dong đường thiên lý
Thương lắm tàn y bóng cha già.
Lông ngỗng rải đường cố tìm nhau
Nào hay dẫn lối chuyện thương đau
Nỗi hận dâng trào như biển cả
Từ ly chưa thốt đã nghẹn ngào.
Trầm châu nát ngọc phận nhan hồng
Tình si nông nỗi lụy non sông
Một phút đam mê đành vong quốc
Đường gươm oan nghiệt máu tuôn dòng
Trọng Thủy oán than trách giận mình
Giếng sâu kết thúc nợ nhân sinh
Máu của Mỵ Nương thành trai ngọc
Rửa nước giếng trong giải oan tình
***
Tích xưa truyện cũ trải bao đời
Yêu hận khóc cười nhân thế ơi
Cổ kim biển ái sâu thăm thẳm
Chìm nổi phong ba vốn lẽ đời.
Có khác gì nhau một chữ tình
Cho người lưu lạc cõi nhân sinh
Ôm ấp niềm đau từ vạn kỷ
Nước mắt đầy vơi xót phận mình.
Sớm nắng chiều mưa cảnh đoạn trường
Lối về cát bụi lắm sầu thương
Hoàng hôn hiu hắt đêm tàn mộng
Chôn kín niềm riêng cuối nẻo đường.
CHUYỆN TÌNH HOA LƯU LY
Thơ: Diệp Ly
Trời chiều vạt nắng cũng mong manh
Từng giọt sương rơi đọng trên cành
Tím màu hoa nhớ tim xao xuyến
Một chuyện tình buồn em gửi anh.
Bên bờ suối vắng mộng chung đôi
Gối đầu cùng ngắm áng mây trôi
Nghe gió nỉ non lời tình tự
Nhìn cánh chim bay tận cuối trời.
Thấy nhánh hoa tươi lạc giữa dòng
Chợt lòng thương cảm bỗng mênh mông
Muốn vớt làm quà cho cô gái
Thoáng chốc cuộc tình hóa hư không.
Thác nước cuộn trào gieo trái ngang
Từ đây thề hẹn cũng ly tan
“Đừng quên anh nhé ” lời sau cuối
Tên của loài hoa tặng riêng nàng.
Nhìn theo dòng nước lệ hoen sầu
Biết phải làm gì nguôi nỗi đau
Màu hoa chung thủy tình son sắc
Cho vạn ngày sau cũng nghẹn ngào.
***
Yêu thương trao trọn cả chân thành
Bạc đầu tình mãi một màu xanh
Sắc thắm rạng ngời trong nắng sớm
Một đời ghi khắc bóng hình anh.
Chỉ cần giây phút ở bên nhau
Khoảnh khắc bình yên đủ ngọt ngào
Em sẽ vì anh mà chờ đợi
Nối tiếp duyên mình ở kiếp sau.
Cành hoa nhỏ bé giữa đơn côi
Thì thầm cùng gió “chớ quên tôi ”
Dẫu biết đường yêu nhiều trắc trở
Dở dang tình đẹp nhất trên đời.
TIẾNG TIÊU SẦU TRÊN SÔNG LẠNH
Thơ: Diệp Ly
Thuyền trôi lặng lẽ bến sông Tương
Vẳng tiếng tiêu sầu của chàng Trương
Tháng năm đơn lạnh đời hạ bạc
Đâu ước đâu mơ cõi thiên đường.
Mỵ Nương đài các chốn cao sang
Ngẩn ngơ khúc nhạc giữa Tương giang
Thao thức từng đêm thầm ươm mộng
Cùng ai se kết chuyện đá vàng.
Tình si nặng gánh xác thân gầy
Hồn sầu ngây dại dở tỉnh say
Thương con thân phụ tìm chàng đến
Để thoả khát khao đã bao ngày.
Nào hay tạo hoá khéo cơ cầu
Người vừa ráo lệ kẻ dầm châu
Gương mặt xấu xa làm vỡ mộng
Hờ hững từ giây phút ban đầu.
Chàng về chốn cũ biết làm sao
Tình si hờn tủi mãi dâng cao
Gửi mảnh hình hài theo con nước
Tim thành chén ngọc chạnh niềm đau.
Mỵ Nương chuyện cũ hóa xa xôi
Chỉ là kỷ niệm thoáng qua thôi
Một buổi pha trà bằng chén ngọc
Bóng chàng ẩn hiện giữa chơi vơi.
Văng vẳng bên tai tiếng tiêu sầu
Lệ rơi thương cảm ngõ hồn sâu
Vô tình nước mắt làm tan ngọc
Trái tim người cũ vỡ nát rồi.
Đường yêu ngàn nẻo vạn lối buồn
Thương dùm số kiếp của chàng Trương
Tài hoa bạc mệnh tình dang dở
Chẳng thể cùng đi đến cuối đường.
Người ơi xin giữ trọn ân tình
Đẹp xấu sang hèn trọng với khinh
Lối về cát bụi so được mất
Mãi mãi lòng ta chữ chân thành.
Hoa nở ngày mai cũng lụi tàn
Trăng tròn trăng khuyết chuyện thế gian
Lá xanh lá rụng vô thường lắm
Tình nghĩa còn hơn mấy bạc vàng.
Nhắc chuyện người xưa bỗng chạnh lòng
Nhìn theo dòng nước cuốn mênh mông
Mơ tiếng tiêu buồn trên sông lạnh
Một chiếc thuyền con lạc giữa dòng.
TRUYỀN THUYẾT HOA MUỐNG BIỂN
Thơ: Diệp Ly
Em kể đây kể chuyện tình dang dở
Buổi ban đầu một thuở mới vào yêu
Của loài hoa mang sắc tím mỹ miều
Trên bãi biển hắt hiu chiều hoang vắng
Từng con sóng tìm vào bờ cát trắng
Lúc hoàng hôn thầm lặng kéo về đây
Tím màu hoa say đắm cõi lòng ai
Thương câu chuyện từ ngày xa xôi lắm.
***
Có hai người họ yêu nhau say đắm
Nhưng mẹ cha ngăn cấm bởi hèn sang
Chàng trai nghèo bên mái lá thân quen
Đời hạ bạc lênh đênh cùng con nước.
Muốn chung đôi vẹn nghĩa tình sau trước
Đủ tôn nghiêm nghi thức thật rỡ ràng
Phải đúng theo thách cưới của cha nàng
Mang sính lễ bạc vàng sang dạm ngõ.
Thân mồ côi sống cuộc đời khốn khó
Biết làm sao bày tỏ tấm chân tình
Qua đêm dài có đợi nổi bình minh
Niềm tâm sự riêng mình ai thấu hiểu.
Vì người thương giữ tròn câu đạo hiếu
Chàng miệt mài từng chuyến vượt trùng khơi
Tìm cá tôm rao bán giữa chợ đời
Để thực hiện như lời người đã nói.
Bao mùa trăng giữa đại dương dong ruổi
Chàng nhủ lòng một lần cuối này thôi
Chỉ hôm nay là đủ sính lễ rồi
Đón nàng về chung đôi tròn nguyện ước.
Đời đổi thay vô thường ai lường trước
Bão giông tràn sóng nước lạc dòng trôi
Giữa mênh mông giấc mộng vỡ tan rồi
Duyên đứt đoạn tình ơi mình vĩnh biệt.
Chiều từng chiều nàng nhớ thương da diết
Trong hoang vu mải miết bước chân tìm
Sầu tương tư vỡ nát cả con tim
Tràn khóe mắt từng niềm thương nỗi nhớ.
Nàng lịm chết khi tình còn dang dở
Hồn hóa thành hoa nở tím trời đêm
Vươn mình theo con sóng để đi tìm
Hình bóng cũ êm đềm trong tiềm thức.
Hồn chàng trai cũng nhớ thương day dứt
Sóng trườn mình ve vuốt những đài hoa
Sợ cho nàng mệt mỏi vượt đường xa
Muốn người thương đừng ra nơi nguy hiểm.
Chàng ngày xưa vốn mang tên là biển
Nên người đời gọi biển đến hôm nay
Muống là tên màu hoa tím mê say
Một huyền thoại muôn đời còn ghi dấu.
Qua thời gian qua bao nhiêu giông bão
Tim mãi còn ấp ủ một tình yêu
Càng dở dang càng nuối tiếc bao nhiêu
Tình càng đẹp thêm nhiều anh có biết?
SỰ TÍCH HOA PHÙ DUNG
Thơ: Diệp Ly
Đêm trở về nơi miền nhớ không anh
Em lại kể chuyện tình còn dang dở
Một loài hoa buổi sớm mai rực rở
Vừa chớm chiều vội rũ cánh tàn phai.
Lâu lắm rồi ở tận chốn bồng lai
Có nàng tiên u hoài buồn ngơ ngác
Niềm suy tư để lệ tràn khóe mắt
Từng ngày dài héo hắt nét đài trang.
Tiểu Phù Dung là tên gọi riêng nàng
Một ngày kia dương gian nàng lạc bước
Trút xiêm y đắm mình trong dòng nước
Rồi vô tình đánh mất phép phi thiên.
Không thể nào trở về được cung tiên
Lòng bối rối muộn phiền nàng bật khóc
Biết về đâu giữa núi rừng gai góc
Khi bóng chiều ẩn khuất mảng màu đêm.
Chàng thợ săn với tên gọi Đông Tâm
Nhìn cô gái nên động lòng thương cảm
Đưa nàng về bên mái tranh đầm ấm
Cùng mẹ già chung sống những ngày qua.
Nhìn thấy chàng săn thú dạ xót xa
Cũng vì bệnh mẹ già cần thang thuốc
Tiểu Phù Dung lên non tìm thảo dược
Đỡ đần chàng sau trước vẹn tình thâm.
Kết tơ duyên thỏa tấc dạ tri âm
Nàng quên hết tháng năm nơi tiên giới
Cho đến khi thiên binh tìm được tới
Bắt nàng về ngăn lối với trần gian.
Trước phút giây từ biệt với tình lang
Nàng lén trao cho chàng viên ngọc lộ
Chuyện trăm năm đôi mình dù tan vỡ
Thì muôn đời vẫn nhớ mãi về nhau
Nơi tiên cung nàng nức nở nghẹn ngào
Xin vương mẫu trên cao lòng thương xót
Xuống trần gian đánh đổi bằng tiên cốt
Để cùng chàng nối tiếp chuyện tình duyên.
Không nỡ nhìn cảnh rẽ thúy chia quyên
Nhưng số kiếp lụy phiền không tha thứ
Nàng đầu thai lại là trang nam tử
Hai mươi năm lần lữa cõi dương trần.
Ai có ngờ Đông Tâm đã thành thân
Nhờ ngọc lộ duyên trần chàng vẫn nhớ
Biết làm sao giữa trái ngang dang dở
Hai con khờ… đâu nỡ phụ tào khang.
Khối chân tình u uất bởi nghiệt oan
Lén lút gặp vội vàng trong giây phút
Niềm tương tư thẩn thờ nàng than khóc
Đến một ngày hình vóc hóa loài hoa.
Chiều từng chiều chàng than thở xót xa
Nhớ người thương nhạt nhòa đôi mắt lệ
Tình là gì mà trầm luân dâu bể
Trọn một đời đâu thể dễ dàng quên.
Thương Phù Dung giờ lỡ nợ lỡ duyên
Sợ từng đêm muộn phiền vì tiếc nuối
Nên vương mẫu cho hoa tàn trước tối
Để tim đừng lạc lối trước người xưa.
Hoa Phù Dung rực rỡ giữa nắng trưa
Hoàng hôn xuống xác xơ buồn héo rủ
Yêu thương ơi có bao giờ là đủ
Giữa bóng đêm ấp ủ mảnh linh hồn.
Nghe xong rồi anh thấy có buồn hơn
Có xót xa tủi hờn vì nuối tiếc
Có thương cho một mối tình tha thiết
Cũng như mình mai biết sẽ về đâu..
Hoa Phù Dung vội nở vội tàn mau
Như tình ta phai màu vì ngang trái
Người ra đi còn niềm đau ở lại
Khóe mi sầu dòng lệ mãi trào dâng.
Theo Thuvientho.com