Miền quê xa thèm một cánh hoa sưa Gió hắt hiu se lòng thêm hoang hoải Ngóng chân trời dõi mây hồng, mê mải Chỉ chập chờn ngút ngát cánh chim thôi… Giữa mênh mông bóng lặng một mình tôi Cứ miên man rối bời làn tóc nhớ Vọng xạc …
Read More »Tháng tư – Nguyễn Văn Thái
Tháng tư tu hú ngân dài Dứt cơn mưa bụi sụt sùi níu xuân Diệu huyền sắc nắng thêm xanh Trời quê thay áo dềnh dang giao mùa Xa xuân nỗi nhớ chưa vừa Vòng tay dang rộng hè mơ sắc vàng Trái tim xao xuyến dịu dàng Ngọt ngào …
Read More »Nhận thư em – Nguyễn Văn Thái
Khấp khởi thầm rì rào reo con suối Tiếng chim rừng thánh thót hót đâu đây Gió nhẹ lay ru mơn man nắng sớm Mở lá thư em hồn nhẹ nhàng mây Mầu mực tím của ngày xưa nét chữ Mùi đất thơm trưa chống lũ quê nhà Ôi! Bóng …
Read More »Chiều mơ bên sông – Nguyễn Văn Thái
Chiều xuân nắng quyến mơn sông Thả con thuyền mộng ấm nồng bên em Tròng trành say sóng ngấm men Hương đưa ngây ngất lịm mềm mặt hoa Dịu êm mây nước hiền hòa Buông lơi mái đẩy du ca dập dìu Vọng không diều thổi thinh tiêu Miên man …
Read More »Các mảnh ghép cuộc tình – Nguyễn Văn Thái
Phượng hồng rực đỏ chốn tha phương Đầy ắp sông quê lũ xiết, cường Trống thúc cầm canh chừng sóng dữ Hẹn về ươm đắp cuộc uyên ương Thinh không câm lặng nụ môi son Rờn rợn mành buông gió thổi hồn Bóng lặng dập dềnh trôi với sóng Chuông …
Read More »Ru tình hoàng hôn – Nguyễn Văn Thái
Anh ở miền thương nhớ Em về phố nhỏ xa Hè khơi màu phượng đỏ Ve xốn xang vào mùa Ngập trời tươi nắng mới Đường rợp mơ yêu thương Thăm thẳm bằng lăng tím Quả ngời hương chín thơm Sóng dâng đầy biển khát Tình ấm nồng trên tay …
Read More »Bến không tên – Nguyễn Văn Thái
Thuyền đi về bến không tên Cánh bồ câu vẽ in nền trời mơ Em như chiếc lá vẫy chờ Vô tình nước chảy nỗi khờ đong đưa Cất lời dịu ngọt gió thưa Anh men rừng lạ thẫn thờ vào đêm Ôm hôn vạt đất hiên thềm Binh minh …
Read More »Một thời tuổi mơ – Nguyễn Văn Thái
Thuở còn tươi mái đầu xanh Ngọn đèn dầu lửa chong canh miệt mài Dày công cõng chữ trên vai Thắt lưng thót lại, nợ hoài mùa thi Trái tim quên tuổi xuân thì Dặm trường rạng trí nam nhi khác thường Khó khăn tỏ rõ can trường Đạn bom …
Read More »Sao con bỏ đi? – Nguyễn Văn Thái
Tự nhiên con lại bỏ đi Mẹ cha đã có lỗi gì hỡi con! Nuôi con, con mắt mỏi mòn Những mong những đợi vuông tròn kiếp sinh Con nằm – “giấc ngủ”, lặng thinh Ngàn đau châm buốt trái tim con người Dỗi hờn thì một lát thôi Mà …
Read More »Thơ và Tôi – Nguyễn Văn Thái
Túi thơ – tôi gói vui buồn Nhân tình thế thái, “càn khôn” – dốc chiều Áo phàm hồn mộng phiêu diêu Chắt tinh mật ngọt, biết điều mà quên … Nhập “thiền” như bổng bay lên Say cơn điếu đổ … thoát miền phù vân Bâng lâng mây, gió, …
Read More »