Chi Mai là một tác giả gửi lên báo Hoa Học Trò số 254 ngày 22/10/1998. Chỉ biết bà là nhà thơ ở thời kì hiện đâị. Bài thơ của bà viết ở thể thơ tự do đậm chất trữ tình đó chính là tâm tư của một cô gái gửi cho chàng trai cô ấy thương. Chắc hẳn quý độc giả sẽ rất tò mò về vị tác giả này? Hãy cùng chúng tôi khám phá về bài thơ duy nhất của bà ấy nhé!
Bài Thơ Duy Nhất Của Tác Giả Chi Mai
Không đề
(Tặng Đàm Huy Đông, nhân đọc Hoa học trò – Sinh viên số 247)
Em không còn giữ cái vỏ ốc ngày xưa
Dẫu nhớ lắm không thể nghe biển hát
Sóng cuốn trôi những lâu đài cát
Tuổi thơ em xa rồi…
Em vẫn cồn cào nhớ biển đó thôi
Những lời gan ruột chỉ đại dương mới hiểu
Biết ở nơi xa một người thấy thiếu
Tay nắm tay mình cứ ngỡ gần nhau.
Không có dịp trở về nơi bãi cát trắng phau
Gió đưa em về nơi sông Hồng quê nội
Sông đỏ mặt cho một thời nông nổi
Em xây lâu đài và khẽ gọi: Biển ơi!
Dẫu không về phố biển chiều nay
Nghe trong tim mình rì rào sóng vỗ
Trăm niềm thương gom thành nỗi nhớ
Con sóng sông Hồng tìm về với biển khơi.
Tên em giờ đây sóng xoá đi rồi
Em viết tên anh trong ngàn con sóng
Giữa chúng mình bây giờ là biển rộng
Sóng bờ em xô dạt tới bờ anh.
Trên đây chúng tôi đã chia sẻ cho các bạn về Chi mai cũng như tác phẩm duy nhất của bà. Hy vọng các bạn sẽ hài lòng với bài viết của chúng tôi! Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành với Thuvientho.com trong suốt thời gian vừa qua.
Theo Thuvientho.com