
Bài thơ Một Mảnh Đời kể về một câu chuyện của một đứa bé ngu ngơ, một mảnh đời cơ nhỡ, một số phận bi thương trong cuộc đời này. Nhà thơ cảm thấy thương, thấy xót quặn lòng cho những mảnh đời bất hạnh đó.
MỘT MẢNH ĐỜI
Thơ: Dương Hoàng
Câu chuyện về một đứa bé ngu ngơ (khờ)
Đang lang thang người bơ phờ đói khát
Em đang đứng giữa dòng đời phai nhạt
Ngẩn ngơ xin từng bát thức ăn thừa
Có em ngồi mẹ đút vẫn không ưa
Lấy thức ăn đem đổ bừa ra đất
Tội thằng bé vội vàng ngồi xuống nhặt
Rất vô tư và đôi mắt xoe tròn
Nó thiết gì món ăn dở hay ngon
Cứ ăn đại để nó còn phải sống
Trước mắt nó dù đời bao biến động
Vẫn hồn nhiên chẳng lóng ngóng với đời
Mắt vô hồn trông nó thật chơi vơi
Nó vẫn sống ở cõi đời lặng lẽ
Không ai biết nó còn cha hay mẹ
Chỉ lang thang đơn lẻ có một mình
Chẳng hiểu gì với cuộc sống điêu linh
Khi đói khát tìm tình thương người lạ
Cứ ăn đại cho qua cơn đói lả
Dở hay ngon tất cả cũng bằng thừa
Có bao giờ ai thấy cảnh đó chưa
Thấy đau xót mà vừa cay trong mắt
Mảnh đời khổ vẫn hằn trên nét mặt
Ai nhìn qua cũng quặn thắt trong lòng.
D H
Đọc thơ Dương Hoàng ta bắt gặp không ít những mảnh đời bất hạnh, đó là hình ảnh em bé bán vé số, đó là hình ảnh những em bé ăn xin… vô cùng xót xa. Cũng là một kiếp người mà sao những số phận ấy lại đau thương, xót xa đến vậy.
Theo Thuvientho.com