Cao Quảng Văn là một nhà thơ đa tài. Thơ ông với ngôn từ nhẹ mềm mại đã đi vào lòng không biết bao nhiêu vị độc giả. Thuvientho.com đã cập nhật cho các bạn BST Những Bài Thơ Ấn Tượng Của Cao Quảng Văn Phần 1. Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu về phần 3 những bài thơ đặc sắc trong tập ” Đêm lắng trước mùa xuân” nhé!
Chiều bên sông Hàm Luông
Lặng đứng trong chiều nghe gió thổi
Dạt dào sóng vỗ bến bờ xa
Hàm Luông bát ngát vầng trăng đợi
Ai hát tình ca dưới rặng dừa
Thầm lặng màu xanh
Thầm lặng thôi nhưng nói biết bao điều
Màu áo em xanh
giữa dòng người qua phố
Có nỗi niềm chi
trong màu xanh áo thợ?
Sôi nổi, mê say
mà đằm thắm, dịu dàng
Mà rất đỗi khiêm nhường, giản dị
Như lặng thầm cánh én báo Xuân sang…
Anh có bao giờ?
Anh có bao giờ vẽ nổi
Ngổn ngang một tiếng hồ cầm?
Ánh mắt đau – buồn – rạng – rỡ
Khi Kiều gặp lại tri âm?
Và vẽ niềm – vui – thổn – thức
Đêm dài lắng đọng vần thơ
Nỗi lòng Tố Như thuở trước
Trang thơ còn lại, bây giờ…
Hoa râm
(Về một loài hoa không có tên ghi trong từ điển các loài hoa…)
Kính tặng những ai tóc sớm bạc vì đời
Tặng nhà thơ Tường Linh
Có loài hoa lặng lẽ
Toả hương thầm trong đêm
Trên mênh mông trang giấy
Và bâng khuâng ngọn đèn
Đêm đêm đèn sáng
Đôi mắt sáng
Hoa nở dần
Dài theo năm tháng
Cho cây đời xanh mãi
Xanh thêm…
Nhạc chiều Tân Thuận Đông
Xào xạc chiều ơi, Tân Thuận Đông
Trời cao nghiêng bóng nước hồ trong
Quanh ta thân thiết ngàn tay vẫy
Dừa lắng xôn xao tiếng bạch đàn
Thơ thẩn trên hồ đàn vịt trắng
Dập dềnh con sóng nước trôi đi
Chiếu trải bên thềm chiều phớt nắng
Nhìn, nghe thôi biết nói năng gì!
Gần thêm Duyên Hải
Gió thổi về đây – mặn mà Duyên Hải
Nhà Bè ơi, nước chảy đầy vơi?
Sóng lớp lớp có bồn chồn trăn trở
Nghe đường vui gần lại mỗi ngày?
Hương tháng giêng
Tặng những con đường Sài Gòn mùa hoa điệp vàng
Tặng Lê Nguyên Đại
Hoa điệp vàng thơm hương
tháng giêng
Lơ thơ gió nhẹ
Nắng tơ mềm
Trời im. Trưa vắng
Đường xao xuyến
Ta bước đi trên sóng lụa mềm…
Tràm bông vàng lại nở
Tràm bông vàng lại nở
Nắng chợt vàng xôn xao
Màu hoa thu sắc nắng
Trời xanh đến ngọt ngào
Đi trong chiều Khánh Hội
Mà nghe đời sinh sôi
Tưởng chừng xuân lên tiếng
Ấm quá giọng ai cười
Lá trên cành lại biếc
Màu xanh cười với tôi
Lớn lên cùng năm tháng
Càng yêu thương cuộc đời
Mai chiều qua phố Cảng
Nhịp nhàng vui bước chân
Đất mặn mà gắn bó
Người dung dị, chân tình
Em nghe chăng xuân tới
Bước chân chim thật gần
Hoa vàng rung nắng nhẹ
Sớm mai nào bâng khuâng
Quên bao ngày vất vả
Cùng cay đắng, buồn vui
Hạnh phúc giờ tất cả
Trong chia ngọt sẻ bùi
Xin cám ơn đất Cảng
Con sóng vỗ quanh đời
Bầu trời xanh năm tháng
Hẹn người mùa xuân vui…
Với bàn tay và trái tim người thợ
Ánh mắt thay lời nói
Ta nhìn nhau bạn ơi
Nhịp tim ta trầm lắng
Yêu cuộc sống yêu người
Đôi bàn tay rắn rỏi
Và trái tim nồng nàn
Đã quen rồi nắng lửa
Có ngại gì gian nan
Gặp nhau ta thường nói
Đủ thứ chuyện trên đời
Ít khi nào ta lại
Nói về mình bạn ơi
Thương nhiều ai vất vả
Bên cỗ máy trưa chiều
Máy sẽ vì ta nói
Cùng em lời thương yêu
Sớm tối bên giàn máy
Vui gì không bạn ơi?
Mùi cao su dễ ghét
Nay mình cũng… “thương” rồi!
Thương màu xanh áo thợ
Dẫu năm tháng ngả vàng
Trái tim đời thắm đỏ
Vẫn một trời xuân sang…
Em có nghe
Mùa Xuân gọi nắng xôn xao
Trên áo em xanh – thời gian ngấn bạc
Giọt mồ hôi nào vấn vương sợi tóc
Em hát khẽ khàng thành phố mến yêu ơi
Có phải không em
Mùa rạo rực xa xôi
Trong thăm thẳm hồn nhiên
mắt nhìn em bé
Thành phố quanh ta
hiền hoà bao người thợ
Dệt mùa vui – đường hạnh phúc chân người
Chăm chút khu vườn
tuổi thơ hoa trái
Vun quén
nâng niu
cành ước vọng cho đời
Thấp thoáng Xuân về
Đằm vị mặn trên môi
Bên quán cóc chiều hôm
ngã tư đường phố
Đêm lắng tin vui
Mùa Xuân gõ cửa
Thêm nắng mai vào
sưởi ấm ước mơ sâu
Cho mái tóc em xanh
năm tháng chậm in màu…
Em có nghe?
Mùa đang lại cùng ta…
Bè bạn thân quen, rộn ràng phố thợ
Hạnh phúc bình yên
Mắt cười chan chứa
Chúng ta soi lòng mình trong ánh mắt trẻ thơ
Mùa Xuân đến
trong ta bình dị
Để niềm vui dào dạt mãi
không bờ…
Xanh mùa én bay
Rừng chiều im nhịp thở
Nắng xanh soi hàng cây
Nghe mênh mang hương gió
Mùa Xuân về đâu đây?
Ngủ đi Anh, giấc nồng say
Đằm trong nhịp võng đất ngày bình yên
Đêm nào huyền hoặc trăng lên
Rừng sương khuya có chạnh niềm quê hương?
Bỏng sôi nghìn lửa chiến trường
Sắt son Anh một trái tim vì đời
Bao dòng máu đỏ tuôn rơi
Cho xanh câu hát, tiếng cười trẻ thơ
Quê ta đẹp mãi câu hò:
Thênh thang trời rộng
Xanh mùa én bay…
Xuân An và bước chân ngày mới
Siết chặt tay ngày vui
Lời giã từ bóng tối
Thôi nhắc làm chi chuyện xa xưa!
Em muốn quên đi
Quên đi
Những tháng năm buồn tủi xót xa
Quãng đời u ám cũ
Em muốn cùng cánh chim câu
Bay vút lên trời cao
Yêu nắng ấm ban mai
Thương câu hát tiếng cười
Đường có hoa rạng rỡ
Lắng xôn xao ngày mới
Trái tim ơi
Em đón yêu thương
Về đây chan chứa
Như sông nước trăm dòng
cùng tuôn nhanh về biển cả
Em sẽ lớn lên nhanh
Ở giữa mọi người
Sẽ tắm đời mình trong cuộc sống sinh sôi
Đời sẽ vui biết bao
Giờ đây em chợt hiểu:
Khi trái tim chúng ta
vỗ cùng một nhịp với đời
Xuân An!
Nơi em đến, và em sẽ đi
Xuân An: Nơi bắt đầu Ngày Mới
Nơi em đứng thẳng lên
cùng bạn bè đi tới
Chúng em đi
Về phía mặt trời…
Người trễ hẹn mùa xuân
Có những người đi chinh chiến không về…
Anh không về, dù đã hẹn mùa Xuân
Anh sẽ về ngày phố phường đổi mới
Bao xuân đến rồi đi, em vẫn đợi!
Trái tim em thầm nhắc biết bao lần
Anh vẫn còn đâu đó giữa mùa xuân
Tiếng chim hót, lá xanh niềm xúc động
Trời xanh quá, trẻ đùa reo cùng nắng
Mùa xuân ơi, anh trễ hẹn bao lần…
Anh đâu về cho kịp bước cùng xuân
Mai đã nở – một góc trời thinh lặng
Em qua phố, điệp vàng khoe sắc nắng
Bỗng bâng khuâng nghe vọng bước chân mình
Anh có về trong nắng ấm đầu Xuân?
Ngời tia sáng
cây đâm chồi hy vọng
Cho một ngày đất trời im tiếng súng
Anh ra đi
Rồi trễ hẹn – bao lần
Anh không về
Dù đã hẹn… mùa xuân…
Anh nghe
Anh nghe
như có tiếng hát
Trong tiếng máy
reo giòn
đêm nay
Và anh nghe
như có tiếng mùa xuân đến sớm
Bước chân em
nồng nàn sớm mai…
Với em và nắng chiều nay
Em như dòng suối mát
Ru tình ta ngọt ngào
Em – êm đềm tiếng hát
Cho đêm đầy trăng sao
Ước gì anh là nắng
Mơ màng hương tóc em
Ước chi em là gió
Vỗ về anh giấc mềm
Ta mở lòng với nắng
Hồn nhiên mà mê say
Xôn xao chiều lá cỏ
Xuân về, em có hay?
Đà Lạt hoa vàng
Mimosa vàng trong chiều rất xanh
Đà Lạt buồn không
Khi em một mình?
Những con đường
Bước chân lặng lẽ
Anh về đâu, cuối cuộc hành trình…
Đà Lạt nắng rồi Đà Lạt mưa
Ngày vui qua mau
Nỗi buồn còn lưa
Mimosa vàng trong chiều bất tuyệt
Môi đã run rồi
Mà nói gì chưa?
Ngày đi qua
Những tuần đi qua
Chênh vênh buồn
Nắng rải đồi xa
Bước lửng lơ chiều
Lòng run tiếng nhạc
Ngày sẽ qua
Vàng mimosa…
Một mình với chiều Đà Lạt
Tặng người lữ khách
Nắng ở trên cao
nắng đượm hoa vàng
Miên man gió đồi
chiều thênh thang
Người đi nơi đâu
bao lâu
sao chậm về
Hồ in mây bay
đau niềm tê
Chiều rơi
mênh mông
Người còn xa xăm
Chiều buông thanh u
Nhịp trầm hư không
Ngàn thông
ai rung
nhạc lắng không lời
Âm ba mênh mang
điệu buồn quanh tôi
Nắng ghé môi ai
Nửa đời quên cười
Đà Lạt lên cao
Cuộc tình chơi vơi?
Có ai đang về
Im nghe chiều xuống
Có nghe nỗi buồn
Vì sao đơn côi?
Ai chờ ai mùa thu
Nắng ngã vàng mong nhớ
Ai chờ ai mùa thu
Bên thềm hoa nở biếc
Áo chiều xa sương mù
Một lời sao chẳng ngỏ
Ngày muộn rồi qua mau
Mưa giăng mờ dốc phố
Trên môi ai giọt sầu
Khúc quanh nào khuất nẻo
Sông nước trôi niềm đau
Nhịp cầu suông bến vắng
Ðêm lạnh gió ngang đầu
Ðã bao mùa lá rụng
Trong tim người lãng du
Sao mùa xuân đến chậm
Cho buồn lá rừng thu
Huế, chút niềm riêng
Trong biếc êm đềm dòng Hương xa khơi
Ngự Bình xanh hiu quạnh một phương trời
Mây cứ trắng – chưa bao giờ trắng thế
Tiếng chuông chùa Thiên Mụ vọng hồn tôi
Phố rộn rã mà sớm chiều yên ả?
Những con đường u tịch bóng thời gian
Thông vẫn hát trên núi đồi Vọng Cảnh?
Hồ Tịnh Tâm sen có nở mênh mang
Huế vẫn Huế – có chút gì lặng lẽ
Chút niềm riêng khi nắng ửng, sương tan?
Thành quách đứng, màu đất rêu vạn cổ
Câu thơ xưa, cung điện cũ mơ màng…
Về với Huế mà nghe lòng thương Huế
Mang mang sầu An Cựu với Kim Long
Tiếng ai hát bâng khuâng chiều Vỹ Dạ
Mai xa rồi ai biết nhớ hay không…
Trăng chiều mùng tám
Một nửa vầng trăng sáng
Một nửa vầng trăng xanh
Giữa đất trời vô tận
Vầng trăng chẳng một mình
Một sớm
Tặng Vu Gia
Vẳng nghe giọng hát đò đưa
Vọng về xa
mấy rặng dừa
chênh vênh
Trời xanh
trong nước trong xanh
Chú chim nào hót trên cành mừng tôi?
Về nơi đây – một góc trời
Xóm làng ơi,
mãi đậm lời yêu thương…
Gởi người mắt xanh
Xin cám ơn anh, người nghệ sĩ
đã ghi lại sắc màu
đường nét của thời gian
hình ảnh núi sông
cỏ cây hy vọng
người với yêu thương, mơ mộng vui buồn
Thời gian đó – bồi hồi trang giấy
cho đậm đà năm tháng
tấm lòng anh
Anh đã đến
giữa cuộc đời
Vun xới
Tình yêu con người
Bằng đôi mắt xanh?
Đêm đêm con nhớ
“Ru hời ru hỡi là ru
“Bên cạn thì chống, bên su thì chèo…”
Sao khuya lấp lánh phương trời
Đêm đêm con thức, nhớ lời mẹ ru
À ơi… câu hát ngày xưa
Thấm lòng con mãi đến giờ chưa thôi
Mồ hôi nước mắt mẹ vơi
Cho hơng lúa chín bồi hồi trăng lên
Cánh cò bay ướt sương đêm
Mẹ xa tóc bạc nhiều thêm… tháng ngày
Cơm rau, áo lạnh vai gầy
Mẹ quên đời mẹ cho ngày con mơ
Lời ru cánh võng ngày thơ
Ấm lòng con mãi đến giờ mẹ ơi
Con đi góc biển chân trời
Đêm đêm on nhớ những lời mẹ ru…
Bến cũ
Bến cũ thuyền đi, trăng ở lại
Theo dòng con nước xuôi về đâu?
Còn chăng câu hát trên dòng sóng
Tình mai trăm ăm chẳng bạc đầu?
Bến cũ xa rồi
Trăng quạnh quẽ
Người đâu?
Năm tháng hững hờ trôi
Còn đây câu hát
trên ngàn sóng
“Dù chẳng trăm năm vẫn một lời…”
Nhớ
Áo trắng ai về qua lối gió
Tóc thề heo hút lạnh bờ vai
Chiều nghiêng cánh mỏng phôi pha nắng
Rụng xuống hồn anh nỗi nhớ dài…
Bài thơ không năm tháng
Tình yêu là năm, là tháng
Ngọt bùi cay đắng có nhau
Tình yêu là khi tóc bạc
Vẫn xanh giấc mộng ban đầu
Tặng phẩm
Em tặng anh
vầng trăng rằm
hạnh phúc
Ngày hân hoan
chim và lá reo ca
Tóc ngời xanh
Nhựa lên cành lộc biếc
Hoa rộn vàng
Cùng năm tháng tình ta
Xuân hồng
Giọt sương đầu ngọn cỏ
Lung linh ánh mặt trời
Đoá môi hồng rạng rỡ
Xuân mấy mùa tinh khôi…
Hạnh phúc
Nụ cười tươi đôi môi
Dù mùa xuân, mùa hạ
Em mặn nồng thắp lửa
Cho ấm mãi tình anh
Mắt em nhìn long lanh
Bao đau buồn, khát vọng
Muôn vì sao lấp lánh
Anh thêm yêu cuộc đời
Những vì sao vẫn mọc
Giữa tháng ngày chúng ta
Rực rỡ và thơ mộng
Rất gần, dù rất xa…
Dù ngày mưa, ngày nắng
Dù năm, dù tháng trôi
Đường xa nào chẳng tới
Khi có em bên đời!
Nụ cười tươi đôi môi
Dù mưa đông nắng hạ
Mắt em nhìn xanh quá
Bao ước vọng, chân trời
Màu chan hoà yêu mến
Suốt đời anh tìm kiếm
Ơi, bến bờ không nguôi…
Khi không còn đôi mươi
Ta ngỡ mình đôi mươi
Khi mùa xuân lại tới
Trời trong mắt thêm xanh
Én bay hoài không mỏi
Xa, mùa xuân lại về
Trong mắt em chờ đợi
Chồi non muôn lá mới
Chào ai tròn đôi mươi
Tung hê ngày tháng cũ
Vào xanh thẳm phương trời
Đất trời quên mất tuổi
Còn ta? Vừa đôi mươi…
Mùa xuân
Ai thả vàng bay trong gió
Cho đường ngập nắng chiều nay
Tay ấm mùa xuân vừa đến
Tình nồng, dù chưa men say
Thương cánh mai vàng chăm chỉ
Em chưa lỡ hẹn bao giờ
Bồi hồi dừng trông trang viết
Yêu người, anh mãi làm thơ…
Chim én gọi người
Điệp vàng reo
Bước em đi
Đường chao lá mới
hẹn gì đầu năm
Xuân sang rồi đó, mùa xuân
Ấm lên hơi gió
Ngập ngừng lá rơi?
Sớm nay chồi biếc vươn trời
Mùa xuân
chim én gọi người
Cùng bay…
Rót nắng
Rót nắng trên ngàn cánh én
Muộn phiền xoá hết mắt xanh
Lụa dải vàng thơm muôn lối
Cho ai chẳng mải đăng trình
Tung tăng tung tăng đôi cánh
Hồn nhiên gót nhỏ hồn nhiên
Nào có hề chi sau trước
Hề chi chuyện nhớ hay quên
Ta mong em hoài chân sáo
Tim hoài khúc hát thần tiên
Như mây, một vừng mây ấm
Em đi khắp hết mọi miền
Đừng bao giờ chia xa
Bước thầm gieo lặng lẽ
Chiều xa xôi về đâu
Ơi người em áo trắng
Mơ gì, đôi mắt nâu?
Chút thương cùng chút nhớ
Chút hiu buồn phố xưa
Sông rồi ra với biển
Em về đâu, ta chờ
Nghe chừng Xuân đang tới
Chiều nay hay chiều qua?
Dù mai đời lắm nỗi
Em, đừng bao giờ xa…
Trên đây, chúng tôi đã cập nhật cho các bạn những thông tin cũng như những bài thơ đặc sắc của nhà thơ Cao Quảng Văn. Hãy đón xem phần 3 với những tác phẩm đi vào lòng người nhé. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!
Theo Thuvientho.com