Cao Quảng Văn là một nhà thơ kiệt xuất với những bài thơ về mùa xuân, về sự tiếc nuối thời trẻ. Với kho tàng thơ đồ sộ đặc sắc khiến không ít độc giả mến mộ. Nào! Không để các bạn chờ lâu nữa, để tiếp nối BST Những Bài Thơ Ấn Tượng Của Cao Quảng Văn Phần 2 thì hôm nay chúng ta hãy cùng chào đón phần 3 với tập ” Về đâu mây trắng” ngay bây giờ. Cùng nhau theo dõi nhé!
Bài thơ viết lúc không giờ
Những dòng sông cứ chảy
Như thời gian cứ trôi
Và như mỗi chúng ta
Miên man
trong cuộc hành trình
xa xôi
Về phía chân trời…
Tự nghìn năm rồi
Mây vẫn bay như thế?
Trăm suối ra sông
Sông về tận bể
Hoà âm xanh
của sông núi đa tình
Có bát ngát soi chung
vầng trăng chung thuỷ
Sớm mai nào
Em đến giữa lòng anh?
Đăm đắm quê xa
sương mờ cánh võng
Vàng mai giòn
Vườn lá biếc
tình xuân
Mây vẫn bay
Và nước cứ trôi
Người với Thơ đi
Về phía chân trời
Sớm mai bước nhẹ
trên nhành lá
Lá ngẩn ngơ hoài
Năm tháng rơi…
Bao giờ
Vằng vặc sao trời xôn xao lấp lánh
Phút giây nào vũ trụ mới vào Xuân?
Bao la đời
cho mặt đất mênh mông
Ngàn hoa thắm
Giữa tim người thơm ngát
Vườn xanh lá cho chim về tấu nhạc
Ngất ngây say
màu năm tháng không phai
Tóc mai buồn, ai có nhớ tình ai
Có khẽ hát
khi trong lòng rớm lệ?
Sao đầy trời
Sao người xa quá thế
Đến bao giờ
trời thôi không mưa ngâu
Chẳng chờ thu
ô thước vẫn bắc cầu
Nắng vẫn đẹp
trong khu vườn tình tự
Hồng thắm mãi trên cuộc tình đôi lứa
Người yêu người
Người chẳng phụ lòng nhau
Biển đang còn
mà biển chẳng hề sâu..
Bất chợt xuân
Xuân lại đến
trên cành đông hết lá
Trời dồn hương
ngàn tia ấm bao la
Em đã đến
giữa Xuân đời
bất tận
Tự bao giờ
tha thiết
tiếng chim ca…
Bên thềm
Bên thềm mây trắng ai ngồi ngóng
Về đâu lưu luyến
Một ngày qua
Vàng bay
cho lá xao niềm nhớ
Ai hẹn chờ ai dưới nguyệt tà?
Nguồn: Về đâu mây trắng (thơ), Cao Quảng Văn, NXB Thanh niên, 2001
Cánh chuồn xanh
Cánh chuồn xanh
năm tháng cũ về đâu
Tuổi ngọc ngà xưa
hoá vầng trăng hoài niệm
Có nếp nhăn mờ
Đăm chiêu vầng trán
Hỡi chuồn xanh
Và mây trắng về đâu
Năm tháng cứ bay đi
Những đôi cánh không màu…
Nguồn: Về đâu mây trắng (thơ), Cao Quảng Văn, NXB Thanh niên, 2001
Chiếc lá
Vàng thu mùa trước
Chiếc lá me bay
Tình rơi theo lá
Ngoài song
Thu gầy…?
Nguồn: Về đâu mây trắng (thơ), Cao Quảng Văn, NXB Thanh niên, 2001
Cho màu xanh còn mãi
Mùa xuân cười trong mắt
Xanh ngát nước sông dài
Xuân mơ màng tóc gió
Lồng lộng màu biển khơi
Mùa reo hồng thược dược
Ngày em tròn đôi mươi
Thẫn thờ mây nhẹ bước
Khi em chợt mỉm cười
Xuân tươi vì chim hót
Cùng sáo diều chơi vơi
Tung tăng đùa cỏ biếc
Hoa nở thắm môi người
Xuân vì em dừng lại?
Dù đêm ngày nước đi
Cho màu xanh còn mãi
Trên tóc em xuân thì…
Có khi nào
Em đang nghĩ gì giữa buổi sớm mai
Có khi nào
trái tim để ngỏ
Cho những cánh diều
nôn nao nhớ gió
Hoa điệp vàng
chấp chới nắng
Trên cao…
Đợi ban chiều
Thơ viết bên dòng Hương Giang
Đường lặng
chờ nghe
nhịp guốc xưa
Nắng phai
Chiều trở lạnh
bao giờ
Đôi bờ tím biếc như viền mộng
Ai hẹn ai chờ
Ai tiễn đưa?
Đừng nói
Đừng nói
Đừng nói gì thêm!
Ngòi bút cứ thầm thì trên giấy
Dưới cầu chiều nay
dòng sông vẫn chảy
Qua những cuộc tình lặng im…
Giấu
Muôn ngàn yêu dấu
làm sao giấu
Anh để chan hoà
quay quắt tim
Mặt trời
anh giấu
trong tim nhớ
Nhốt cả thiên hà trong bóng đêm
Gió thổi ngang trời
Gió thổi ngang trời
Hôm qua mây bay
Và sớm mai này
Mây còn bay mãi
Ngày tháng ra đi
Tình còn ở lại
Trên mắt môi chờ
Trên những dòng trông
Mây đã xa vời
Theo gió sang sông
Mơ màng trắng
Trên chập chờn sương biếc
Dòng dập dềnh trôi
Bao lời tiễn biệt
Một sớm mai xanh
Hay mỗi tím chiều
Mây bay ngang trời
Cầu chới với cô liêu…
Gọi mùa
Mùa len lén gọi về
bao giấc mộng
Bao vầng trăng
không có thực trên đời
Và cho bướm đôi cánh vàng chở nắng
Cho rộn ràng
hoa nở khắp nơi nơi…
Cho thiếu nữ
sao ngời trong mắt biếc
Cho em thơ
diều tung cánh lưng trời
Đồng cỏ hát
bên ruộng vườn xanh ngát
Cho tuổi già
vui giấc mộng đầy vơi
Mùa đang đến
Bởi vì ta khát vọng
Bao giấc mơ
chưa có thực trên đời
Hoa cỏ hát
tặng người niềm vui sống
Trần gian này
đâu chỉ một mình tôi!
Gởi
Gởi một chút nắng cho mây ngang trời
Thêm một chút gió
cho cánh buồm trôi
Một chút sương cho hoa hàm tiếu
Rạng rỡ yêu thương
trên mắt môi cười
Gởi trái tim ta
say vì nỗi nhớ
Cho đến bao giờ
Ơi năm tháng ơi!
Hẹn xuân
Tự bao giờ hoa cỏ ngóng lời chim
Chim đua hót
hẹn bình minh
bên suối
Người đợi chờ nhau
biếc hồng trẩy hội
Cho nồng nàn
Xuân thắm mãi dài lâu
Trên mái tóc em xanh
Năm tháng chậm in màu…
Hồng trái tim say
Muôn đời không có tuổi
Mùa xuân với người
Ta ước hẹn cùng nhau
Tự bao giờ
Và cho đến muôn sau
Trăng vẫn sáng
trên mái đầu thế kỷ
Vườn chim hót
Hoa bên người tình tự
Mùa xuân sang
đúng hẹn
Ở quên về
Để bốn mùa
Hoa lá hát
Say mê…
Huế sớm em về
Tặng Huế của tuổi hoa niên
Tịch mịch Huế
những con đường không nói
Mà tơ trời
lưu luyến mãi trăng sao
Gió lặng nhớ
qua vườn xanh cổ tích
Nắng liêu xiêu
Tà áo lụa hôm nào
Tịch mịch Huế
những con đường im bóng
Thương ai hoài
năm tháng nhớ
long lanh
Gởi hết theo sông
nỗi lòng trăm suối
Chờ Xuân reo
Phượng ủ nắng
tin hồng
Một sớm em về
Dòng Hương thấp thoáng
Sớm mai cười
Thơ nhạc hát
Mênh mông…
Không đề
Xuân xanh cười mắt biếc
Xuân hồng thơm môi ngoan
Xuân hay Em vừa đến
Cho ta quên nỗi buồn?
Một chút Sài Gòn
Ngước lên cao trời xanh xanh ngát
Bắt gặp một Sài Gòn bồng bềnh như mây
Một chút thôi
mà nghe lòng thanh thản
Cho đêm giấc tròn
Cho ngày mê say
Chiều căng gió những nẻo đường mây trắng
Bát ngát trên sông
Chiều xuống
thật đầy
Sài Gòn nắng Sài Gòn mưa vẫn thế
Có một Sài Gòn
Bồng bềnh như mây…
Một người trước biển
Bãi cát vàng
không một dấu chân in
Người ngồi xuống
nghe chiều lên
biển hát
Sóng bạc đầu
Trăng
Rồi đêm trầm mặc
Và muôn sao nhấp nháy
mắt ai cười
Trăng xuống đậu
“trên vai xuống hờ hững
Xuân đang gần
mà người sao xa xôi?
Mây nào biết bao giờ thôi phiêu lãng
Sóng xa bờ
thương nhớ bến khôn nguôi
Em có hay
Ta vẫn chờ vẫn đợi
Dẫu ngoài kia
sương xuống tự lâu rồi…
Một sớm quê nhà
Mây bay ngang trời
nào ai biết về đâu
Về đâu
giọt nắng mai lung linh
cơn mưa chiều thấp thoáng?
Ngày đi qua
Qua đi thầm lặng
Những tuần lặng lẽ vô tình đi qua
Đi qua
đi qua
Và năm tháng
hững hờ
Cứ trôi đi
Trôi đi những dòng sông
về chốn xa mờ phiêu lãng
Tôi vẫn đi
Trên những con đường
cùng năm tháng đi qua
Có bao giờ dừng lại không
(dù trong phút giây?)
Ơi những dòng sông những đám mây
Hãy nán lại cùng tôi
Chiều nay
Bên cầu mây bay
Soi mình trong nước…
Mây đã bay
tự nghìn năm trước
Dường như
dừng lại
phút giây này?
Cùng đôi cánh lãng du
Hạc vàng mơ ước
Chân bước tiêu dao
Trên đường xuôi ngược
Tôi tìm thấy tôi
Một sớm quê nhà…
Mùa đang tới
Lá ngời xanh
Vườn thân thiết tình xuân
Mùa đang tới
Cây đời thay áo mới
Nỗi buồn qua
cho niềm vui ở lại
Trên mắt môi
và
trong trái tim người
Buồn chi em
khi chiều phai
nắng xế
Cho trăm năm
lệ nhỏ
mặn môi cười
Ngày héo hắt
là khi đêm mở mắt
Dâng tặng đời
bao giấc mộng đầy vơi…
Nắng trên đồi
Gió mơ màng
Nắng phân vân
Trên đồi ai hát
Mùa xuân xa người
Nhạt nhoà vui
nước mắt rơi
Bao giờ em?
Nắng trên đồi
Mùa Xuân…
Ngày mai
Mùa có phai dần theo tháng năm
Tóc xanh có nhạt ánh trăng rằm
Ngày mai em có buồn thêm tuổi
Chớ để hoa sầu trong nắng xuân
Ngày tháng
Gió vẫn bay
Và mây cứ trôi
Nụ hồng trên tay
Chút buồn se môi
Tháng ngày đi qua
chưa hề trở lại
Tôi về thăm tôi
Góc bể
chân trời
Ngọt ngào sớm mai
Bốn mùa là cả bốn mùa xuân…
Tạ ơn đời em hát
Bài tình ca tinh khôi
Sớm mai nào thức dậy
Nhân loại vừa đôi mươi
Tạ ơn người, em góp
Khúc xuân ca ngọt ngào
Mai đời thêm một tuổi
Thêm mấy tầng trăng sao
Thêm bao nhiêu là mộng
Giữa trời đất vô cùng
Em ca lời trong trẻo
Cho đời thêm nhớ nhung
Xin cám ơn mật ngọt
Trên rạng rỡ môi cười
Muôn đoá hồng thắm nở
Sớm mai này Xuân ơi!
Những con đường nhỏ
Mỏi mòn lá
Mỏi mòn hoa
Dường như gió thổi
Chiều qua đâu rồi
Những con đường nhỏ chờ ai
Nhớ em
đứng ngẩn hiên ngoài
cùng trăng
Những đoá hồng vẫn nở
Những đoá hồng vẫn nở
Trong vườn hương lứa đôi
Trời thênh thang
Én hẹn đến bên người
Cho năm tháng tươi xanh
chẳng bao giờ héo úa
Lấp lánh muôn sao
nhen hoài ngọn lửa
Lục non tơ
trên vạn búp chồi xanh
Chân mơ màng theo mấy nẻo đường xuân
Tim rạo rực
nắng vô ngần trong trẻo
Có tiếng chim con lảnh lót trên cành
Mai sớm reo vui
Bốn mùa rạng rỡ
Hoa say người
Bát ngát nắng tình nhân…
Nửa khuya
Mưa rơi thầm thì mưa rơi
Không gian buồn
có nói lời nào không
Nửa khuya
nhớ giấc ngại ngùng
Tôi nhìn tôi
giữa mông lung cuộc đời
Mưa rơi
thầm thì
Mưa rơi…
Ra giêng
Vèo tháng chạp lá bay
Thơ rộn rã
những con đường hoàng điệp
Có ai đó
mong chờ giêng tới
Mùa reo nồng nàn
hai tiếng yêu em
Sau cơn lũ năm Kỷ Mão
Bao nhiêu cơ nghiệp trôi ra biển
Em đứng chôn chân
Mẹ đau đáu nhìn trời
Nuốt chua xót cho đừng tuôn nước mắt
Cho nỗi buồn năm tháng sớm nguôi ngoai
Rồi sớm mai này
dòng Hương lại trong
Hơn cả bao giờ
bầu trời lại xanh
Câu hát nao lòng “Gừng cay muối mặn…”
Con biết!
Mẹ vẫn không nguôi
không nguôi niềm hy vọng
Một sớm mai đời
Con cháu hết long đong
Sông ơi cứ chảy
Một sớm mai thơm
Nắng hồng lên má
Long lanh mắt cười
Chênh vênh niềm nhớ
Người xa quê xa
Phút giờ đang qua
Cho ngày vui tới
Đất nồng thêm hoa
Tình xuân phơi phới
Ai không nguôi nhớ
Ai quên đường về
Phương nào mây nổi
Bao niềm thương quê?
Sông ơi cứ chảy
Về nơi xa mờ
Tháng năm chìm nổi
Có ta trông chờ
Một ngày lại gặp
Với bao niềm sâu
Dòng Hương lại thắm
Tình yêu ban đầu.
Thơ đã mai vàng
Thơ đã mai vàng
Trăng đã xanh
Hoa cười trong gió
mắt long lanh
Mây bay
năm tháng
niềm quê cũ
Có một vầng trăng nhớ cổ thành….
Tình yêu đâu trẻ mãi
Trên bàn tay thời gian
những vết chai in dấu
Trên mái tóc chiều hôm
còn đọng nỗi niềm
Mới mai sớm tươi xanh
chợt đã chiều héo úa
Bản tình ca cuối ngày
Ai còn nhớ?
Ai quên?
Còn chiếc lá sầu đông
trên cành
quên rơi
Và màu tím bâng quơ
bâng khuâng nhìn trời
Trên những con đường không tên
em đã mòn bao nhiêu năm tháng?
Bao nhiêu xôn xao
giấc mơ trong đời?
Thời gian rơi từng cánh
Lặng lẽ vui buồn trôi
Mùa tiếp mùa đi mãi
Khúc tình ca không lời
Tình yêu đâu trẻ mãi
Ơi người nơi phương trời…
Trời không mây trắng
Tim ơi đừng cay đắng
Cho lệ rơi ngậm ngùi
Một ngày không mây trắng
Còn dài hơn một đời…
Trưa Vân Đường Phủ
Gởi theo cụ Vương Hồng Sển, tác giả “Sài Gòn năm xưa”
Về đâu gió mát trăng trong
Non cao nước chảy
một dòng
thời gian
Có còn không
Một tiếng đàn
Trưa Vân Đường Phủ
mênh mang cõi người
Đã về đâu
giọng nói cười
Chín tư năm lẻ
ngậm ngùi
niềm riêng
Chúc Người
Về lại cõi Tiên…
Xa quê
Bàn chân im lìm mặt đất
Ngại ngần nước mắt thầm rơi
Mùa xuân đang về có phải
Cớ sao chẳng thấy em cười
Quê giờ xa lơ xa lắc
Ngại ngần
nước mắt
thầm rơi…
Xa xôi ngày cũ
Nhớ đa mang của một thời
Bao con bướm mộng chân người vu vơ
Sông dài chảy mãi tình thơ
Xa xôi tới biển có chờ tôi không?
Xuân lại đến
Xuân lại đến
Bao rộn ràng thi vị
Những con đường hoa lá hát vu vơ
Về với đất
những úa vàng năm tháng
Cho trên cành bát ngát những niềm thơ
Xuân lại đến
Trên tóc người ánh bạc
Mắt thanh tân và tim mới dậy thì
Từ mây trắng xa vời
đường quê cũ
Vẫn bồn chồn trong mỗi bước chân đi
Chiều xuân tới
Xót tim người xa xứ
Có nụ cười
mà ươn ướt bờ mi…
Trên đây,Thuvientho.com đã cập nhật cho quý động giả những bài thơ đặc sắc nhất của nhà thơ Cao Quảng Văn. Hy vọng các bạn có thể cảm nhận được sự tài hoa xen lẫn trữ tình trong mỗi tác phẩm mà ông sáng tác. Hãy chia sẻ bài viết này nhé! Cảm ơn các bạn đã luôn đồng hành cùng chúng tôi trong suốt thời gian qua!
Theo Thuvientho.com