Bst những bài thơ tiễn biệt cha đầy xúc động đã được cập nhật trong bài viết này. Cha! Tiếng gọi sao mà thân thương quá. Một người không thể hiện tình yêu thương của mình rõ ràng như mẹ nhưng luôn lặng thầm hy sinh cho ta. Tình yêu thương lớn lao đó không thể có một ngòi bút nào có thể diễn tả hết được.
”Tình cha ấm áp như vầng thái dương
Ngọt ngào như dòng nước trôi đầu nguồn
Suốt đời vì con gian nan
Ân tình đậm sâu bao nhiêu
Cha hỡi, cha già dấu yêu”
Ở đây, những ai mất đi cha mới thấu được nỗi đau đi sâu vào trong tâm khảm những người con. Một sự hụt hẫng, mất mát không gì bù đắp được. Cha mất đi, không còn người nghiêm khắc luôn nhắc nhở răn dạy ta, còn đâu những bữa cơm đầm ấm, những lúc con vấp ngã cha luôn cổ vũ cho con thêm sức mạnh vươn lên.
Công ơn cha chưa thể báo đáp thì cha đã ra đi, đi mãi cha không còn trở về nữa….. Ai ơi! còn cha, hãy sống chậm lại nhé! Yêu thương cha mẹ nhiều hơn nhé! Đừng để mất đi rồi hối hận muộn màng. Hôm nay Thuvientho.com xin gửi tặng các bạn những bài thơ về gia đình xúc động về cha đã khuất giúp các bạn vơi đi nỗi đau, nỗi thiệt thòi
I. Thơ Khóc Tiễn Đưa Cha Rung Động Triệu Trái Tim
Ngoài những bài thơ về gia đình sâu sắc và ngọt ngào thì những bài thơ khóc tiễn đưa cha lại lấy đi biết bao nhiêu giọt nước mắt của những người con. Mất cha! Con mất đi tất cả mình yên. Nỗi đau mất cha nhức nhối trong trái tim con, một sự mất mát tột cùng. Những ân hận muộn màng không dám nên câu. Chưa bao giờ con nói một câu ” Con cảm ơn cha” để đến bây giờ thì đã muộn mất rồi phải không?
Con nhớ cha lắm, cha về với con đi…. Phải chăng khi chúng ta mất đi thứ gì đó rồi mới thấy trân trọng những gì mình đang có. Dù có đánh đổi như thế nào thì cha vẫn chẳng thể về nữa rồi
Dưới đây là chùm thơ về cha đã khuất thấm đẫm nước mắt sẽ giúp cho các bạn vơi bớt đi phần nào nỗi lòng của mình. Đừng bỏ lỡ nhé!
Nhớ Cha
Một lần nữa mưa tàn trên phố thị
Nắng chơ vơ thềm lá đổ mịt mùng
Theo gió thoảng cha về đâu xa vắng
Đã hai mùa ôm phiền não lao lung
Con ngồi đây trên góc đời phiêu lãng
Thao thức nhiều đêm trắng mắt thâm cung
Vẫn nhớ cha trong mảnh hồn ly tán
Mùa Xuân xưa cha xiêu lạc muôn trùng
Tìm về đâu trong đất trời ngao ngán
Cõi âm buồn không một nén hương xông
Bước con đi vào nẽo đời vô định
Bụi đường hoen hong đỏ mắt bơ phờ
Thèm một giấc chiêm bao vào cõi đó
Cho con nhìn gương mặt phụ thân xưa…
(Trầm Mặc Thiên Thu)
Nhớ Cha Phương Đó
Mai sớm đào trưa luống thẫn thờ,
Hoa cười nụ nín gió đu đưa.
Phòng thư hiu hắt bình hương cũ,
Nghiên bút ơ hờ chiếc bóng xưa.
Phảng phất tiếng cười tan với nắng,
Mơ hồ giọng nói rã trong mưa.
Vườn sau ngõ trước hương còn đượm,
Như thể người đi mới trở về.
(Mai Trắng)
Nhớ Cha
Bốn tháng Cha rời bán thập* qua
Âm dương cách biệt nhớ Cha già
Thân Cha lão yếu, da sương trộn
Mắt nguyệt Cha mờ, tóc tuyết pha
Dạ thắt khi Cha hình bóng biệt
Tim đau lúc thể xác Cha xa
Cầu mong Cực Lạc hồn Cha đến
Phật dẫn Cha đi khỏi ta bà
(Hoàng Nghi)
Nơi Này Nhớ Cha
Gối mộng đêm thâu sầu đẫm lệ
Chập chờn ẩn hiện thấy Cha về
Đèn trăng héo hắt len song vắng
Soi chốn tình xưa giấc tỉnh, mê
Thôn xóm thanh bình rộn tiếng ca
Vui xuân an lạc khắp nhà nhà
Bỗng đâu chinh chiến gây tang tóc
Mẹ gánh gồng con, Cha cõng Bà
Bỏ xứ, rời quê từ dạo ấy
Đầm đìa không ngớt lệ xót xa
Một sáng mùa đông không thức nữa
Bà đi, Cha vỡ tiếng khóc òa
Rồi chiến tranh tàn, năm tháng qua
Ngỡ đâu sum hợp, hóa chia lìa
Quê nhà mãi ngóng nơi biên tái
Mòn mỏi thương con, chiếc bóng già
Lại thấy quay về dưới mái hiên
Nhà xưa quạnh quẽ vắng Cha hiền
Con khóc trong mơ vang tiếng vọng
Im lìm nắng xế xót tình riêng
Rượu rót, cờ bày đợi Bác Hương
Hoành xa tiếp giá đậu bên đường
Tháng ngày biệt dạng không tin Nhạn
Vườn cũ vướng sầu cỏ mọc hoang
Cha hỡi ngàn thu cách biệt rồi
Từ nay con biết gặp Cha đâu?
Hoàng hôn buông phủ sầu riêng lẻ
Thương nhớ tìm trong ngấn lệ sầu
Thương Cha tình khắc thâm sâu
Biết tìm đâu gặp…. bạc đầu Cha ơi!!
Ngày Lễ Nhớ Cha
Ngày mai là ngày lễ Cha
Lòng con đau thắt như là kim châm
Tình cha xa cách bao năm
Nhưng mà kỷ niệm mãi nằm trong tim
Với cha mãi là cánh chim
“Thiên Nga bé bỏng”… chẳng quên bao giờ
Xa rồi… xa lắc… xa lơ…
Bóng cha nay đã mịt mờ tăm hơi
Bỏ con bên cạnh cuộc đời
Bơ vơ với một kiếp người trầm luân
Cha là cả một trời Xuân
Chừ cha vắng bóng tình thân chẳng còn
Nhân ngày lễ cha xin con
Nén tâm hương thắp tỏ lòng nhớ cha
(Sương Anh)
Viết Cho Người Đã Khuất!
Ngày đầu tuần mà tầm tã những cơn mưa
Đông về chưa sao nghe lòng băng giá?
Nhớ về ba nơi thiên đường xa lạ
Gốc mộ sầu hương cỏ đã xanh rêu.
Một đời ba luôn tần tảo chắc chiu
Nắng sớm đồng trưa những buổi chiều bên mái rạ
Nụ cười của ba hòa vào lời ca của má
Đất nảy mầm – Một lũ trẻ lớn khôn!
Gió thoảng hương đưa bông lúa bồn chồn
Trăng cúi mặt nhớ về người đã khuất
Thấp nén nhang con khấn nguyện một điều duy nhất
Ba hãy yên lòng con hiểu rõ mình sai.
Tuổi trẻ một thời bồng bột nay đổi thay
Nhờ những trận đòn roi ngày xưa con hờn trách
Con làm ba rồi mới hiểu rõ ràng câu chức trách
Hy sinh một đời ba chẳng đòi lại nghĩa ơn.
(Khánh Thụy Vy)
Nhớ Cha
Cha tôi an nghỉ trên đồi
Hoa Bằng Lăng tím rụng rơi quanh mồ
Trên đầu con chít khăn sô
Cha nằm dưới mồ lẳng lặng sao Cha!
“Còn Cha gót đỏ như son
Đến khi Cha mất gót con lấm bùn”
Lấm bùn chẳng ngại Cha ơi!
Lấm lem cuộc đời thật khổ thân con
Lấy chồng từ độ trăng tròn
Hai mươi bốn tuổi ôm con đợi chồng
Chàng theo tiếng gọi núi sông
Cháu Lạc con Hồng ghi chép sử sanh
Không ngờ trang sử lật nhanh
Nên con phải đành làm kiếp vọng phu
Thời gian thăm thẳm mịt mù
Mười thu rồi cũng có dư một vài
Nỗi niềm con quá chua cay
Giấc ngủ đêm dài Cha hiện trong mơ
Nhớ lại những chuỗi ngày thơ
Mỗi lần vấp ngã con chờ Cha khuyên
Bây giờ vấp ngã triền miên
Cha không còn nữa, lời khuyên không còn
Dù cho Biển cạn non mòn
Lòng con mãi mãi vẫn còn nhớ Cha…
(Hồng Sang)
Nhớ Cha
Cha là bóng mát đời con
Nuôi con khôn lớn đến khi cha già
Cha già biết dựa vào ai
Con là cái gậy để dài bước chân…
Cha đi biền biệt ngày xa
Trông bao năm tháng biết cha còn về
Hôm nay nhẹ bước đường quê
Cha ơi! cố nhớ bay về với con…
(Hồng Dương)
Nhắc Tản Đà Nhớ Cha
Con theo mải miết chốn thơ Đường
Triết lý cương thường những tấm gương
Vọng cổ lời Cha ngâm văng vẳng:
“Thề non…” “Rau xắng…” đẫm văn chương*
Đường thi chắp cánh bay không mỏi
Nghĩa bạn thâm sâu bớt đoạn trường
Ai nhắc Tản Đà khơi nỗi nhớ
Hồn Cha bóng hạc quyện trầm hương!
(Kim Giang)
Nhớ Cha
Đêm nay là mấy đêm rồi?
Nhà trên bếp dưới vắng người cha yêu
Chị ngồi gói ghém quạnh hiu
Gấp từng manh áo buồn thiu một mình
Cha về tiên cảnh hữu tình
Hay chăng lòng chị một mình bơ vơ
Nhớ người khóc cả trong mơ
Thương mẹ già tóc bạc phơ ngậm ngùi
Còn đâu mái ấm niềm vui
Còn đâu bóng dáng nụ cười của cha
Còn đâu đôi tiếng rầy la
Tiếng gần gũi ấy thế mà xa xôi
Khi không đời bỗng mồ côi
Vắng cha, vắng cả bầu trời khoan dung
Bao la như gió muôn trùng
Cảnh ngoài kia cũng mịt mùng bão giông
Ngày xưa cha ẳm, cha bồng
Ngày nay buông gánh nhẹ lòng cha đi
Chị ngồi mắt đỏ hoen mi
Cha về cực lạc từ bi niết bàng
Gọi tên cha giữa mơ màng
Đâu hay cha vượt mây ngàn về thăm!
(Trường Phi Bão)
Bên Đời Nhớ Cha!
Hơn bốn năm rồi cách biệt cha
Lòng con thương nhớ bóng cha già
Tóc xanh điểm bạc cùng đôi mắt
Râu trắng hoa râm lẫn nước da
Cực Lạc rạng ngời xin bước đến
Tây Phương soi sáng nhớ đi qua
Nguyện cầu Đức Phật mong siêu thoát
Chữ hiếu chưa tròn cha đã xa …!
(Hoàng Nghi)
Nhớ Cha Đã Khuất
Xuân nay vắng bóng cha rồi
Lòng con nức nở, bồi hồi nhớ thương
Tình cha con vẫn vấn vương
Giờ cha đi mãi muôn phương không về
Xuân xưa cha vẫn gần kề
Bao nhiêu ký ức ùa về với con
Giờ thì nước mắt con rời
Nằm mơ vẫn gọi: “Cha ơi, xuân rồi”
(Lam Điền)
Tưởng Nhớ Cha Mẹ
Đêm về thấy ảnh Mẹ Cha
Lung linh ngọn nến trong nhà rọi soi
Người đi khuất bóng muôn đời…
Mang mang sầu biết một trời nhớ thương
Thân ta ở cõi vô thường
Sinh sinh tử tử quê hương tìm về
Vào biển giác thoát sông mê
Cùng nhau sum họp bốn bề tổ tiên
Quên đi cuộc sống ưu phiền
Quên đi con cháu luân liên nơi trần!?
Có còn nghĩ nhớ người thân?
Không còn khó nhọc dương gian ngày nào
Tình thương như bể dạt dào
Nuôi con mến cháu khi nào thảnh thơi?
Trùng dương muôn dặm biển khơi
Có ai thấu được cảnh đời mẹ cha?
Song thân lận đận bôn ba
Long đong tứ xứ sơn hà là đây
Thắp hương có chút lòng này
Cháu con tưởng đến tình hai Ông Bà!
II. Thơ đưa Tiễn Người Đã Khuất Đặc Sắc Nhất
Thơ đưa tiễn người đã khuất luôn khiến cho những độc giả phải lắng đọng và suy ngẫm về những người thân yêu bên cạnh mình. Sẽ chẳng có gì buồn đau hơn khi mình mất đi những người thân của mình. Thiếu đi họ cuộc đời của bạn cũng chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Đó là một nỗi đau, nỗi nhớ nhung khắc khoải trong tâm hồn mỗi chúng ta
Sau đây, ucct.edu.vn xin chia sẻ đến các bạn chùm thơ về gia đình đặc sắc, giúp bạn vơi đi nỗi buồn đau cũng như biết trân trọng những người thân bên cạnh mình. Hãy theo dõi nhé!
Nỗi Buồn Tháng Tư
Tưởng nhớ người cha đã mất
Tháng tư nắng vẫn rụt dè
Chắc là còn đợi tiếng ve gọi hè
Lựu chưa đỏ lửa lập lòe
Phượng còn xanh ngắt lối về nhà em
Tháng tư phố trắng loa kèn
Mẹ ngồi lặng lẽ sau rèm cửa thưa
Hay là Mẹ đợi cơn mưa
Rửa đền sạch sẽ trời đưa Cha về
Tháng tư bao chuyện bộn bề
Giỗ Cha mười bẩy sắt se nỗi buồn
Tháng tư trời đổ mưa tuôn
Còn bao người có nỗi buồn giống tôi
Cơ Hàn
Mất Mẹ…rồi lại mất Cha
Thân em như kẻ ko nhà…đi hoang!
Đời em là chuỗi cơ hàn
Nay ko Cha Mẹ…gian nan gấp mười!
Mong chờ một vạt Nắng tươi
Tìm đâu thơ dại…nụ cười…ngày xưa?
Ráng chiều Bìm Bịp kêu chưa?
Qua Sông nước cuốn đời thừa em đi!
Tội tình em…tội tình gì?
Mà trong đôi mắt khắc ghi muôn sầu!
Tủi lòng…em bít về đâu?
Miếng Cơm manh Áo từ lâu…chẳng lành!
Tuổi em như búp trên cành
Qua cơn Bão lớn…chồi xanh…bỗng tàn!
Một Thâm Tình
Ai cũng có một quê hương tình mẹ
Tiếng ru hời khe khẽ mãi bên tai
Nhưng Tinh cha vẫn đẹp cả muôn ngày
Cha lam lũ áo sờn vai nắng cháy
Cha hỡi cha trong lòng con nhớ mãi
Dáng cha gầy phải dầu dãi quanh năm
Cha đã hy sinh trong nỗi lặng thầm
Vì chúng con thân dãi dầm mưa gió
Cha nâng niu con từ thời bé nhỏ
Nhớ muôn đời hình ảnh đó sao quên
Nghĩa ân kia con chưa kịp đáp đền
Thì cha nay đã thành người thiên cổ
Cha mất rồi giờ tim con tỉnh ngộ
Đã muộn màng con cố nén đau thương
Cầu nguyện cha ở tận chốn thiên đường
Hãy hiểu con lòng dường như muối xác
Cha không còn! Một nỗi đau mất mát
Một thâm tình mà người khác chẳng thay
Giờ mơ ước con được nắm bàn tay
Của cha yêu! Cho con đây bớt nhớ
Công Ơn Cha Mẹ
Đời người là áng phù vân.
Công Cha nghĩa mẹ bao lần kính thương.
Ơn Cha tựa núi dặm trường.
Nghĩa Mẹ biển lớn tình vương dạt dào.
Trần gian tựa giấc chiêm bao.
Nửa đêm tỉnh mộng hiếu nào đáp ơn.
Đời người lắm tủi dại hờn.
Giầu chi nhạt thếch vô ơn ích gì.
Gom đầy tiện ích mà chi.
Nằm xuôi tay xuống có gì mang theo.
Đời người nghĩ tủi phận nghèo.
Hẩm hiu ngậm đắng như bèo đáy sông.
Phận người không nhớ hiếu công.
Còn gì ngửa mặt lên trông với đời.
Chỉ là những chiếc lá rơi.
Cuộn bay trong gió rụng rời rồi tan.
Công Cha nghĩa Mẹ chứa chan.
Nguyện lòng Kính nhớ muôn vàn ghi ơn.
Mồ Côi
Em ơi em ngủ cho ngon
Mẹ cha mất hết chỉ còn chị thôi
Nhìn mà thấy tội em tôi
Mới ba bốn tuổi mồ côi mất rồi
Kiếp người như lục bình trôi
Nhớ thương cha mẹ bờ môi ru hời
Mồ côi tội lắm ai ơi
Chén cơm chẳng đặng suốt đời vương mang
Những ngày sống kiếp lang thang
Thương em ốm yếu lại mang bệnh tình
Nhìn em chỉ biết lặng thinh
Giá mà đau khổ một mình chị mang
Thương em lệ đổ hai hàng
Xin trời ban phước ngàn vàng mang ơn
Còn cha còn mẹ vẫn hơn
Mất cha mất mẹ tủi hờn lắm thay
Giá mà cha mẹ nơi này
Con đâu sống cảnh đầm lầy hôm nay
Cuộc đời còn lắm chua cay
Mẹ cha mất hết như cây lìa cành
Nhìn trời xuyên tận mây xanh
Cho con thoát cảnh xin canh cơm thừa..
Nhớ Cha
11 năm đã qua rồi.
Cha ơi cha đứng cha ngồi nơi đâu?
Lòng con mang nặng nỗi đau.
Mất cha mất mẹ còn đâu nụ cười.
Mẹ con sớm đã đi rồi.
Cha còn ở lại là nơi con về.
Cha ơi tình nghĩa phu thê.
Cha đi cùng mẹ chẳng về với con.
Chúng con còn trẻ còn non.
Mẹ cha đi cả để còn ai thương.
Nhớ xưa một nắng hai suong.
Mẹ cha vất vả trăm đường nuôi con.
Công ơn cao tựa bằng non.
Chị em con nợ cha còn nhớ không.
Giờ con đủ cánh đủ lông.
Muốn đền nghĩa mẹ Cũng không kịp rồi.
Cha mẹ giờ ở trên trời.
Có được an lạc con thòi bớt đau..
Đau này cho tôi mai sau.
Cho bạc mái đầu con mãi không quên.
Tình Ta
Nhìn bóng Cha gầy yếu….lệ tuôn dòng
Da khô sạm, lưng còng theo năm tháng
” Thương bầy trẻ, mình ơi! tôi sẽ gắng….
Đừng lo gì, mưa nắng….chẳng sao đâu “
Lời của Người, tâm sự giữa đêm thâu
An ủi Mẹ, nghe dạt dào thương cảm
Con được khỏe được no lòng vui lắm
Nhìn trẻ cười, dạ ấm….mệt xua tan
Có những hôm trời giông tố ngập tràn
Mẹ lo lắng bên đàn con nhỏ dại
Đêm mù mịt, đợi Cha về….đợi mãi
Bởi Cha còn dầu dãi cuộc mưu sinh
Mẹ mất đi, Cha hiu hắt một mình
Con đã lớn trong tình Cha nghĩa Mẹ
Ơn dưỡng dục sinh thành nào xem nhẹ
Khắc sâu vào tim trẻ chẳng hề phai
Viết Cho Cha
Đêm nằm mơ nước sông Đà
Ngẩn ngơ mường tượng dáng cha chèo đò.
Một đời trang trải âu lo
Nếp nhăn khóe mắt, thân cò khẳng khiu
Thuyền về bến nước đìu hiu
Thương cha cơm áo chắt chiu tháng ngày
Sông đêm chợt động gió lay
Mình cha chèo lái những ngày bình yên.
Lá vàng rụng xuống mái hiên
Giấc mơ con thức nước hiền hòa reo.
Lửng lơ những bóng hoa bèo
Cha ơi! Sông chảy.. nước theo con về..
Cha Tôi
Cha tôi!
Kiêu hãnh,khiêm nhường
Bạt gió,phong sương
Quê hương
Vài ba chốn.
Một đời tài hoa…
Chẳng khai sơn phá thạch
Cũng đủ năm bảy nghề.!
Cha tôi.!
Chân bước mòn năm tháng
Đi từ đồng bằng
Đi tới sơn khê.
Một đời rong ruổi
Một đời say:
Nhạc, họa và thơ…
Cha tôi.!
Tiếng cười rung đại ngàn
Tóc trắng bay cùng gió núi
Thủy chung với họ hàng
Hào hiệp…
Luôn bao dung kẻ dưới.
Sau những chuyến đi xa
Cha về với mẹ.!
Ầm ào…rồi lặng lẽ.
Chỉ thấy vang tiếng cười
Cùng thương nhớ
Lăn dài trên mắt mẹ tôi.!
Chúng tôi lớn lên
Tự do!
Như nắng gió
Mây trời…
Có thấp thoáng hình hài
Khí phách của cha tôi.!!!
Cha Mẹ
Nước nguồn mát ngọt chảy không nguôi
Sánh với công ơn mẹ trên đời
Sinh thành,dưỡng dục như trời bể
Không thể kể ra được thành lời
Núi Thái Sơn kia cao chọc trời
Ví với công lao của cha tôi
Chăm, dắt đời con… bao gian khổ
Yêu lắm, thương nhiều Cha,Mẹ ơi…!
Nhớ Cha
Thời gian thắm thoát thoi đưa
Cha đi ngày ấy cơn mưa cuối mùa
Con buồn con khóc hơn mưa
Lòng đau xót quá buổi trưa nhớ đời.
Nhớ cha nỗi nhớ đầy vơi
Bao nhiêu nước mắt tuôn rơi não lòng
Thương cha qua những ngày đông
Cả đời vất vả long đong dãi dầu.
Một mình cha thức canh thâu
Cơn mưa ướt đẫm héo sầu thân cha
Một mình vất vả bôn ba
Thương con đâu kể xót xa cuộc đời.
Dù nay cha đã về trời
Ơn cha dưỡng dục cả đời chẳng quên
Có bao nỗi nhớ không tên
Con đây cứ ngỡ kề bên cha hiền.
Thương Nhớ Cha
Còn cha gót đỏ như son
Mất cha đôi gót con con lấm bùn
Còn cha áo gấm hài nhung
Mất cha gian khó theo cùng gió sương
Còn cha chỉ lối dẫn đường
Mất cha ai sẽ soi đường con đi
Còn cha ai dám khinh khi
Mất cha đời sẽ thị phi ra vào
Còn cha vui sướng biết bao
Mất cha nghèo khó gian lao nào bằng
Còn cha dạy dổ khuyên răn
Mất cha ai sẽ được bằng như cha
Giờ đây cha đã đi xa
Ngày đêm con nhớ cha già biết bao
Nhớ cha nước mắt nghẹn ngào
Giờ đây cha đã đi vào thiên thu
Giờ cha vào cõi âm u
Giờ cha vào chốn vi vu gió buồn
Nghiêng mình con kính dâng hương
Nhìn lên di ảnh con thương nhớ nhiều
Thêm Một Ngày Có Cha
Cha về nơi cõi vĩnh hằng
Đi theo tiên tổ cao tằng cha ơi
Đau lòng con nước mắt rơi
Bên con mà thấy đất trời mãi xa.
Từ nay con đã mất cha
Đất bằng như thể vỡ òa dưới chân
Trách trời sao nỡ xoay vần
Cha con cách biệt âm trần từ đây.
Cầu cho trái đất ngừng quay
Để con..thêm được một ngày có cha..!
Trên đây, chúng tôi đã chia sẻ đến quý độc giả những bài thơ tiễn biệt cha đầy xúc động. Hy vọng các bạn sẽ vơi đi nỗi buồn, chúng ta không thể nào tránh được quy luật cuộc sống. Hãy sống thật tốt và mạnh mẽ nhé! Hãy luôn ủng hộ và đồng hành cùng Thuvientho.com để theo dõi những bài viết đặc sắc hơn nhé! Thân ái!
Theo Thuvientho.com