Là chủ nhiệm của CLB Thơ Nhà Giáo Hội Cựu Giáo Chức Việt Nam, ông Bùi Minh Trí đã sáng tác nhiều bài thơ hay và được in ấn nhiều tại các tờ tạp chí lớn. Những sản phẩm này thở cùng nhịp thở của thời đại, của cuộc sống đồng bào dân tộc. Tiếp nối những chùm thơ đi cùng năm tháng phần 1, ngay dưới đây, chúng tôi sẽ chia sẻ đến bạn những áng thơ độc đáo, thổi một luồng gió mát vào nền văn học Việt Nam.
Hy vọng quý độc giả sẽ yêu thích lối sáng tác của ông. Đừng quên chia sẻ với bạn bè yêu thơ những bài thơ sâu sắc này nhé!
Câu Thơ Rét Nàng Bân
Nàng Bân may tấm áo cho chồng
Trời đất âm u vào sắc đông
Nàng cứ loay hoay kim với chỉ
Sợi vào thoi hỏng, suốt… rơi long
Thời gian gửi vội vào khung cửi
May áo nàng may cả tấm lòng
Người dạo Tây Thiên, xuân toả ngát
Nàng còn cuống quýt ở trong phòng
May xong áo mới trời thôi rét
Thất vọng Nàng Bân tê tái lòng
Cảm động Ngọc Hoàng cho rét lại
Cho nàng thoả dạ nỗi chờ mong
Từ ấy rét đài sang rét lộc
Tháng ba rét lại – rét Nàng Bân
Chuyện xưa nâng cánh mơ và thực
Chẳng phải trời luôn ghét má hồng!
Chiếc Cặp Da
Năm ấy em đang cuối cấp ba
Quê nghèo, trường lớp cách xa nhà
Gió mưa sách vở nhòe lem lấm
Thư viết xin anh chiếc cặp da
Tích cóp anh mua chưa kịp gửi
Thì em nhập ngũ, rồi đi B
Tháng năm mòn mỏi, xa xa mãi
Sét đánh tin đau… anh khóc òa
Mấy chục năm qua quê đổi mới
Đường làng ngõ xóm đã khang trang
Trẻ em đi học vui như tết
Cặp sách, áo hoa, bước rộn ràng
Anh nhớ tới em lòng quặn thắt
Ảnh em anh đặt ở trên bàn
Cặp da chưa gửi – bên khung ảnh
Thổn thức tai nghe tiếng trống tan…
Chiều Qua Phố Cổ
Ba sáu phố phường xưa Hà Nội
Những phố nghề được gọi tên “Hàng”
Suốt quanh năm
hay rộ mỗi mùa sang
Nay nên duyên trở thành “Phố Cổ”
Cổ tên gọi, cổ mái nhà, đường phố
Chiều dạo qua
ta xao xuyến vấn vương
Ta hái lượm nhiều điều
theo bước chân
Cứ khắc khoải lung linh nỗi nhớ
Vẫn còn đây
sản phẩm xưa Hàng Mã
Hàng Thiếc, Hàng Đường, Hàng Quạt, Hàng Bông
Hàng Ngang, Hàng Đào, Hàng Muối, Hàng Buồm…
Màu xanh thời gian
ẩn trong vỏ ngoài cổ kính
Tháp Rùa rêu phong
ôm hồn thơ chiều lạnh
Bờ hồ xanh liễu rủ phía ngày mai
Hương cốm thơm áo lụa tóc em bay
Chiều đi qua vòm trời xanh ngực thở.
Chợ Tết Xưa
Muốn trở về xưa đi chợ tết
Vui bè vui bạn nhấp men say
Say cô thôn nữ tình chân thật
Hờ hững yếm đào tựa áng mây
Tíu tít gánh gồng xuân trảy hội
Làng trên xóm dưới tụ về đây
Hàng bày sóng sánh trăm nghìn vẻ
“Ma lực” lạ lùng ta ngắm say!
Trời hửng nắng đầy như rót mật
Người mua kẻ bán giọng xôn xao
Đỏ vàng xanh trắng màu hoa trái
Gà vịt thi nhau hớn hở chào
Đầu chợ ông đồ ngồi viết chữ
Lộc tài phơi phới, phúc dồi dào
Cành xuân em bán hồng tươi nụ
Ngơ ngẩn người mua – hai sắc đào…
Chúng Có Nghe Tiếng Kêu Thương Đau
Trên giải Gaza đạn bom dội không ngừng
Pháo của quỷ nhằm vào trại tị nạn
Vào ngôi trường trẻ em, vào bệnh viện
Giết chết dân thường vô tội hiền lành
Kìa em bé trai khóc bên thi thể người thân
Và nước mắt hay dòng tuyệt vọng
Của Ai-si Đa-ra-bét, nữ sinh đang hoảng loạn:
Chúng cháu biết đi đâu bây giờ?
Farah Baker mở to đôi mắt xanh lơ
Mười sáu tuổi chứng kiến ba cuộc chiến
Và lúc nào cũng băn khoăn lo lắng
Rằng mình có thể chết bất cứ lúc nào!
Ngoài kía xe tăng thiết giáp đang gầm gào
Ghếch nòng súng chơi trò tội ác
Chúng tranh gì, những tính toan bạo lực
Mà cả hai bên không từ bỏ đương đầu?
Chúng có nghe tiếng kêu cứu thương đau
Và hồn hoang bay trên không vô tận
Của những thi thể không còn lành lặn
Mang dấu hình hài phụ nữ trẻ em?
Chuyển Mùa
Mùa hạ nức tiếng ve
Hương sen hồng Quảng Bá
Sấm rền mưa thác đổ
Cây mắc võng đong đưa
Lời ru nhẹ ngân nga
Đêm trăng hè chuyển dạ
Mùa thu buồn rụng lá
Hoa sữa đường Nguyễn Du
Những vì sao tít xa
Nhấp nháy nhìn thành phố
Chim hót bên cửa sổ
Trổ lên trời nét thu
Đền Ngọc Sơn cổ xưa
Ẩn mình vào lịch sử
Tháp Rùa già phố trẻ
Soi nghìn năm Thăng Long
Chuông thánh thót ngân rung
Rót vào miền cổ tích
Giọt dương cầm thành thót
Chuyển từ hạ sang thu.
Có Một Chiều Đông Nước Nga
Gập ghềnh đá hoa cương
Nê-va trắng
Đôi bờ trinh nguyên trắng
Dịu dàng tuyết bay xui lòng tĩnh lặng
Dấu chân nào vương vấn một thời trai
Sông bình yên đổ bóng những lâu đài
Dẫu tóc bạc lòng người không bạc
Ta trèo lên bồn chồn từng bậc
Mấy năm ròng náo nức đi về
Thầy đó ư?
Ta bé nhỏ trong vòng tay
Bao dung và mạnh mẽ
Như tựa vào nước Nga vạm vỡ
Trong mắt Thầy dịu mảnh trăng non
Ta xa nước Nga bốn mươi năm
Đã mỏi mệt sau bao nhiêu đường đất
Khi chao đảo
Khi tận cùng hạnh phúc
Ta lại nghĩ đến Thầy
Và chùm hoa đỏ buổi chia tay.
Có Phải Tình Em
Em là duyên may một nửa trời sinh
Nét cong diệu huyền hình dáng lung linh
Tình em ấp e cho anh khao khát
Hiền thảo dịu dàng nét vẽ tươi xanh
Đôi lúc đành hanh quả ngon thành chát
Khi trong niềm tin có chút mong manh
Thế rồi qua đi trăng vào khúc hát
Đời lại ấm êm quên hết ưu phiền
Bà truyền cho mẹ, mẹ truyền cho em
Cái tính chân quê hay lam hay làm
Vui buồn hiện lên mắt em lo lắng
Tần tảo quanh năm áo ấm no cơm
Trời nắng phơi mền, trời giông khép cửa
Em thích cắm hoa nhà sạch đẹp thơm
Năm tháng chăm lo chồng con yên giấc
Canh ba trống điểm em mới đi nằm
Chỉ mong tình anh mãi luôn đằm thắm
Mưa không ỉu sìu, nắng quái không say
Thế anh vững vàng cây cao bóng đậm
Ấm lạnh cuộc đời em ngả bờ vai.
Con Đường Hạnh Phúc
Mã pí lèng đèo cao chạm đỉnh trời
Vách đá dựng ngăn đôi nguồn sống
Xưa vượt qua dùng dây leo, cọc đóng
Làm sao chở được gạo muối về?
Thương đồng bào nghèo, thương quá em thơ
Từng ngày đêm thèm bát cơm có muối
Thương vùng cao, những chàng trai cô gái
Rời quê hương lên mở con đường
Con đường hạnh phúc, con đường yêu thương
Xây bằng máu, mồ hôi nước mắt
Rét run người, ngủ rừng, cơm vắt
Gió núi sương rừng, chăn đắp mỏng manh
Treo người trên vách đá chênh vênh
Dụng cụ thô sơ, đôi tay trần phá đá
Mấy ngàn ngày quản chi vất vả
Cho dân thấy ánh sáng văn minh
Để hôm nay ta tự hào lên Đồng Văn
Thấy cao nguyên thành công viên đá
Điều có thật mà tưởng như rất lạ
Khác chi chuyên cổ tích đời nay?
Crime Về Với Mẹ
Crime nổi tiếng những lâu đài
Cùng biển tưng bừng đón nắng mai
Vùng đất tự do và tự tại
Thiên nhiên hoang dã cảnh Thiên thai
Mùa thu mềm mại trời xanh lơ
Khí nhẹ, biển xanh, bát ngát nho
Nổi tiếng rượu vang mừng khách tới
Pha mùi hương cỏ của trời cho
Duyên dáng Sa-lao là tổ nhạn
Tình yêu quấn quít khói lam vương
Còn đây cung điện vào trang sử
Hội nghị ba nguyên thủ hiệp thương
Hoàng gia cung điện Va-ron-xốp
Điểm nhấn công viên rộng ngát hương
Xinh đẹp Mas-san-dra bậc nhất
Phục hưng kiến trúc của ngàn phương
Cung điện Khan là viên ngọc quí
Khi xưa nơi ở của nhà vua
Nhà thờ Pho-rốt nhìn ra biển
Lễ cưới uyên ương đẹp ước mơ
Se-vas-to-pol bên biển biếc
Ngày xưa thủ phủ của Crime
Bao phen chống trả quân xâm lược
Pháo đài kiêu dũng của nước Nga
Lữ khách thập phương vui chọn đến
Tìm nơi nghỉ dưỡng thoả mong chờ
Crime nay trở về quê mẹ
Hạnh phúc bừng lên như áng thơ
Cuộc Đời Dâu Bể
Cuộc đời lắng đọng những yêu thương
Trải bước phiêu linh vạn nẻo đường
Sông núi ra đi vai gánh nặng
Mây chiều về lại phủ mờ sương
Công danh thế sự theo làn gió
Gác tía lầu son chẳng chút vương
Ơn nghĩa sinh thành canh cánh nỗi
Quê nhà đau đáu suốt canh trường.
Dòng Sông Tâm Tình
Ơi dòng sông khúc ruột của quê hương
Sao chẳng già cứ muôn đời chảy mãi
Dù đi xa gửi lòng mình ở lại
Ta hứa thầm luôn tình nghĩa với sông
Rất công bằng sông là một chứng nhân
Lưu cổ tích của muôn ngàn thế hệ
Chứa bí mật đất phù sa tươi đỏ
Lắng chiều sâu bao kỷ niệm buồn vui
Sông pha dòng cả cay đắng ngọt bùi
Bên dốc bến, cây đa nhiều năm tuổi
Thả xuống đêm ký ức đan vào lưới
Áo nâu non căng mẩy một miền sông
Mải miết dòng hoà ấm mạch khơi trong
Làn gió động biển xanh muôn đất lạ
Vào hội nhập nước phồn vinh mở cửa
Vẫn không quên hồn quê trải hương nồng.
Đại Tướng Huyền Thoại Giữa Thế Gian
Người vào hàng hiếm hoi danh tướng
Lịch sử đang đi phải chuyển dòng
Chủ nghĩa thực dân thành dĩ vãng
Điện Biên Thế giới thoả chờ mong!
Thiên tài xứng đáng người Anh Cả
Gom đủ trí trung dũng tín nhân
Tư lệnh toàn quân cờ đại nghĩa
Thắng to hai cuộc chiến lừng danh
Ra ngoài vạn dặm văn thành võ
Vào trướng thiên uy võ hoá văn
Huyền thoại vang danh trong bốn biển
Người là Đại tướng của lòng dân
Dân quý dân yêu vì chữ nhẫn
Hoà đồng giản dị, sáng tâm trong
Thiên nhiên quy luật âu đành nhẽ
Đưa tiễn Người đi lệ chảy dòng…
Gương soi hậu thế đo tầm cỡ
Ngưỡng mộ cổ kim kể mấy lần
Danh tướng làm non sông rạng rỡ
Người còn sống mãi giữa nhân gian.
Đêm Tha Hương
Gió lay cành dương liễu
Tuyết bay phủ trắng đầu
Tha hương lòng mới hiểu
Mênh mang một biển sầu
Đêm dài bóng đơn chiếc
Trằn trọc suốt canh thâu
Ngoài trời đen như mực
Cám cảnh vợ chồng ngâu
Dồn ba năm thương nhớ
Cho một ngày gặp nhau.
Đêm Xuân Em Hát Trống Cơm
Đêm xuân em hát hội làng
Khăn điều yếm thắm xênh xang lụa đào
Nuột nà sân hội xôn xao
Ngón tay thon thả ôm vào nhớ mong
Trống cơm em vỗ nên bông
Cho bày con nít lội sông đi tìm
Duyên đưa đôi mắt lim dim
Tình quê em hát nổi chìm bể dâu
Tay em vỗ trống quên sầu
Môi hồng má thắm hát câu tình bằng
Trống cơm rộn rã đêm trăng
Nhớ thương ai để nhện giăng hút hồn
Vỗ vào cả nỗi vui buồn
Đêm về suối hát lòng son dạt dào
Em cười mủm mỉm chiêm bao
Gió lay rèm cửa, trăng chao bên thềm.
Đi Không Mệt Mỏi
Cuộc thế trên đời bao đổi thay
Còn lại chỉ một tấm lòng non nước
Mây lững lờ bay
Con đò chiều ngơ ngác
Những ô cờ sắp xếp cảnh nhân gian
Tưởng như mình
ngồi trong rừng sâu bạt ngàn
Tìm đốm lửa dĩ vãng
Thơ nghèo thả mấy vần trong chiều vắng
Ý vẫn nồng vơi nhẹ buồn thương
Gió ào ạt lá rớt hơi sương
Ta bật khóc dịu dàng không ai oán
Tiếng sáo bay đưa về cuối xóm
Trong vòng quay số phận
ánh tơ vương
Bạn bè thân
thưa dần như lá rụng bên đường
Dù bên ta
chỗ ngồi chuyến đi xa rỗng nẻo
Tự nhủ mình không bao giờ mệt mỏi
Khi trên đời
còn những số phận hẩm hiu.
Đi Tìm Yên Bình
Em giận dỗi người tình
Đi tìm sự yên bình
Cho tâm hồn bay bổng
Tự do theo ý mình
Nhìn cánh buồm mong manh
Trên đại dương sóng vỗ
Em trở nên bé nhỏ
Giữa mây nước buồn tênh
Sa mạc chẳng màu xanh
Cát nung chân bỏng rát
Ai giúp em nâng bước
Cho em nước mát lành?
Bước chân đến đại ngàn
Nghe côn trùng thở than
Từng đêm không chợp mắt
Em theo dòng miên man
Vào phố loá ánh đèn
Bắt gặp cảnh bon chen
Những mảnh đời tan vỡ
Tim đập loạn chân run
Một điều thật giản dị:
Nếu bên em vắng anh
Đời trở nên vô vị
Bởi anh là bình yên!
Đón Tết
Tháng giêng mau mắn tiễn đông xa
Từ bậc thềm xanh hớn hở ra
Dắt các nàng Xuân về trước ngõ:
Mai vàng, Đào thắm, Hồng kiêu sa
Chuối xanh, cam chín bên vàng bưởi
Rượu đỏ, bánh chưng đẹp nếp nhà
Khéo léo em bày mâm ngũ quả
Loay hoay anh chọn tứ thơ ca
Đất trời luân chuyển chào Đinh Dậu
Lộc biếc, chồi non, rợp sắc hoa
Náo nức phố phường vui đón Tết
Muôn màu cuộc sống mở quanh ta.
Đón Tháng Ba Về
Tháng ba về
trời đỏng đảnh gái dậy thì
Hoa bưởi khoe cánh trắng si mê
hương nồng nàn làm ong bối rối
Nắng mong manh. Rét về trong mưa bụi
cảm nàng Bân may áo cho chồng
Mùa xuân dùng dằng
với cái lạnh đông
Khúc thanh vút tầm, khúc trầm ru nhẹ
Nhạc ai theo trăng rót vào cửa sổ
Ca dòng đời chiếc lá ngày xanh
Thăm hỏi từng cây, gợn sóng long lanh
Theo thời gian
ta hoà vào dòng chảy
Phiêu lãng Hồ Gươm liễu xanh tóc gội
Góc phố đêm trả run rảy buồn đông.
Em Gái Nga
Em gái Nga ngồi bên cây dương liễu
Như bức tranh chị em gái sinh đôi
Cho lòng ai thêm say đắm cuộc đời
Cho sức sống hòa thiên nhiên muôn điệu
Em gái Việt nơi quê hương yêu dấu
Như liễu xinh tha thướt rủ bên hồ
Tà áo dài mềm dịu gọi hồn thơ
Lá liễu xanh trên mắt em dịu mát
Hai đất lành – hai phương trời xa lắc
Lại có chung điều trác tuyệt lung linh
Liễu vấn vương như khêu gợi tâm tình
Cho khách thơ thêm yêu người, yêu cảnh
Đừng để ai bẻ cành xanh thanh mảnh
Ngăn tiếng chim trong liễu biếc hót vui
Cho gió nhẹ mơn cành lá sinh sôi
Nước hồ reo đón thu vàng xao xuyến…
Biên cương xa, nơi phía đầu trận tuyến
Bão biển gào anh đứng gác hiên ngang
Cho liễu xanh cho Tổ quốc bình yên
Cho Việt – Nga muôn đời chung tiếng hát.
Em Gái Tây Hồ
Tây Hồ khói tỏa bồng bênh
Thuyền em hái sen sương sớm
Chiếc áo cánh màu nâu non
Mắt huyền, tóc mây, má lúm
Eo thon, khép núi căng tròn
Em cất lời ca hút hồn
Giục Chim họa mi ganh hót
Tiếng hát bay xa bát ngát
Đất trời âu yếm giao hòa
Nghi Tàm xôn xao sóng nước
Chuông chùa Trấn Quốc ngân nga
Gió thoảng áo bay phơ phất
Sen chiếu mặt người như hoa
Nhìn em lại nhớ quê nhà…
Em Gọi Nắng
Em gọi nắng cho mùa đông rời bỏ
Cho mây đen cũng phải rủ nhau đi
Cho sương lạnh thôi phủ buồn tim nhỏ
Cho lòng em không gợn cuộc chia ly
Em gọi nắng cho máu truyền khắp ngả
Để thấy mình trở lại cái ngày xưa
Để má hồng, tim râm ran ngọn lửa
Và ngập tràn những mơ ước ngây thơ
Em gọi nắng cho sớm mai trong vắt
Cho em bay lên cánh én tự do
Có vị Thần làm tình yêu thức dậy
Và tình anh như khúc hát em ca
Em gọi nắng cho màu xanh hy vọng
Để nụ cười đọng ánh mắt long lanh
Cho xuân sớm về, đời như trong mộng
Cho Nàng Thơ hồn phóng khoáng nơi em…
Gieo những mùa hoa
Bài giảng thầy như mầm sống, ánh sao
Mở cho em đường đi vào khoa học
mở cả niềm tin sáng từng góc khuất
Thắp lên tình người, ngọn lửa nghĩa nhân
Như phượng vĩ đỏ trên Tổ quốc xanh
Cây điệp vàng xoè yêu thương rộng tán
Lấp lánh sân trường cùng bóng nắng
Thầy gieo những mùa hoa đậm sắc hương
Tìm về kỷ niệm xa những tháng năm
Nhớ thầy đêm đêm thao thức
Mồ hôi thầy pha vào nước mắt
Rỏ trên từng trang sách ánh đèn khuya
Gác lại mái chèo, nhớ về bến xưa
Trăng vào giấc ngủ mơ đường học
Bến đỗ bên kia là bờ của tri thức
Thầy chắp cho em đôi cánh ước mơ.
Giã biệt Leningrat
Giã biệt nhé! Thành phố ơi ở lại
Hình bóng Người sâu thẳm trái tim tôi
Những tháp vàng nghiêng mình soi bóng nước
Dòng Nê-va đường bệ của muôn đời
Tôi lắng nghe bài ca hát về Người
Phố phường thân yêu Lê-nin-grat
Tàu điện leng keng, dòng người thân thiết
Những khu vườn cây gió biếc hương say
Kỷ niệm xưa bao nỗi nhớ dâng đầy
Trang sách mở, vui hội hè đêm trắng
Chuyện Hoàng tử với Cánh buồm đỏ thắm
Hạnh phúc trao nàng thôn nữ dịu hiền
Tôi xa Người vẫn giữ trọn mối tình
Buồn da diết như xa người say đắm
Tôi bên Người gặp bao điều may mắn
Nửa vòng quay ta vẫn mãi gần nhau!
Là người yêu thơ, bạn đừng chớ bỏ qua những vần thơ hay, chất chứa tình cảm của ông Bùi Minh Trí qua thời gian nhé. Mời bạn tham khảo chùm thơ nổi tiếng của ông phần 3 nhé. Chúng tôi luôn đồng hành cùng các bạn, chia sẻ những bài thơ của những nhà thơ nổi tiếng trong làng văn học Việt Nam. Cảm ơn các bạn đã theo dõi Thuvientho.com trong thời gian qua!
Theo Thuvientho.com