Cập nhật ngay chùm thơ đi cùng năm tháng (phần 4) của Bùi Minh Trí để phần nào để hiểu thêm về con người cũng như lối sống, phong cách sáng tác của ông nhé. Những vần thơ này mang lại cho bạn những giây phút thư giãn thoải mái và thấm nhuần tư tưởng về cách mạng, về lẽ sống đời thường.
Linh Thiêng Hồn Người
Hà Nội chiều nay đẫm nhớ thương
Muôn bàn chân nối trĩu con đường
Nỗi đau liên kết lòng dân lại
Sức mạnh truyền xa tới bốn phương
Thu nhớ hanh vàng gieo ánh mắt
Tiếng đàn nhân nghĩa vỗ trùng dương
Ấm tình đồng đội ngân từng phím
Cổ vũ áo xanh nẻo chiến trường
Dặm dài nối tiếp lòng dân đó
Nghi lễ vinh quang chẳng bận Người
Triệu mạch tim hồng nâng bước nhẹ
Hương quê hồn trải bốn phương trời
Hoàng Diệu nghẹn ngào lời vĩnh biệt
Hoành Sơn linh khí tỏa muôn nơi
Lòng son phù hộ cho dân nước
Trấn giữ biển Đông vững vạn đời…
Lời Của Gió
Gió bay giữa bầu trời
Qua bao nhiêu xứ sở
Nhặt những chuyện buồn vui
Gom giận hờn đau khổ
Thấy nơi này rực rỡ
Cuộc sống như thiên đường
Toả hơi ấm tình thương
Từng mái nhà góc phố
Nơi kia đầy khốn khó
Trẻ gầy thiếu áo cơm
Bom đạn, máu tràn lan
Chứa chan dòng nước mắt
Gió thở dài não nuột
Thương mái nghèo chân đê
Xóm núi lạnh đông về
Người không nhà lê bước
Gió thầm reo lời ước
Đói rách lặn khỏi đời
Hoa thay súng mọi nơi
Trẻ em là Thượng đế
Đồng rập rờn sóng lúa
Cánh cò nghiêng nắng vàng
Biển nhuộm hồng hoàng hôn
Buồm nâu về đất mẹ
Mong Manh
Nơi gặp gỡ hai chiều lên xuống
Là mong manh giữa hạnh phúc khổ đau
Trong tĩnh lặng bỗng tư duy lóe sáng
Cho ngày xưa liền mạch mai sau
Lá lộc nảy trên thân cây chết
Hoa tàn rụng xuống đất thêm màu
Dòng nước mát ôm hàng cây soi bóng
Khi cạn nguồn xác lá gối lên nhau
Ác chen thiện muôn loài chung sống
Phúc thăng hoa từ nhân ái bao dung
Có những phút ta như trong mộng mị
Chợt rùng mình vuợt qua hố lao lung
Về bến lặng cánh buồm căng hạ xuống
Để lòng ta suy ngẫm riêng chung.
Mong Thư Nhà
Biển biếc mây che núi
Chiều đông cảnh ru sầu
Biệt ly lòng tê tái
Tuôn chảy một dòng châu
Bấm đốt tay sáu tháng
Thư nhà chẳng thấy đâu
Dù ngàn vàng một bức
Còn rẻ hơn bạc đầu
Mùa Thu Nga
Khi đàn sếu đan ngang trời xanh thẳm
Mắt dõi nhìn, thầm hát Nước Nga
Lá vàng sẫm gọi mùa thu chín
Chợt nhớ về năm tháng qua
Cây lung linh sắc màu huyền ảo
Trắng bạch dương vàng đỏ rừng phong
Làn gió nhẹ, lá xoay tròn e ấp
Mùa thu Nga gợi đến nao lòng
Vời vợi xanh, buồn bịn rịn
Dịu ngọt trong veo ánh mắt em nhìn
Bánh mì đen, đậm đà muối mặn
Tấm lòng ai đôn hậu nồng nàn
Chiều buông tím, thuỳ dương in bóng
Thân thiết sao chiều Matxcơva
Trôi nhanh quá giờ chia tay lưu luyến
Về quê nhà, nhớ lắm nước Nga
Muôn Màu Sapa
Sương sớm phủ mờ Sa Pa
Trưa nắng hanh vàng rót mật
Mây chiều ôm ấp đỉnh xa
Đêm về lạnh se trời đất
Cõi tiên hay là cõi Phật
Một ngày trải bằng một năm
Quên đi tính toán hờn ghen
Đời luôn là tuần trăng mật
Ngẩn ngơ ngắm nhìn Thác Bạc
Thung hoa rau trải như mây
Su su bạt ngàn đồi núi
San Lùng nghiêng ngả trời say
Chợ tình phiên họp hôm nay
Thổ cẩm muôn màu váy áo
Ngôn ngữ đủ loại Đông Tây
Hoà vào tiếng khèn, tiếng sáo
Phố đêm đuốc đèn mờ ảo
Sương khuya e ấp nụ hôn
Bản xa xôn xao gà gáy
Trăng mờ lặn xuống đầu non.
Mừng Năm Mới 2018
Năm cũ qua sáng lên 10 sự kiện (1)
Mở đường vui thương mại Việt Nam
Hội nghị cấp cao APEC thành công
Nâng vị thế ta lên tầm cao mới
Đất nước mừng mặt trời xua bóng tối
Và đại dương chào đón chiếc thuyền may
Ngày đầu năm bức tranh vẽ tự tay
Viết một trang, mở ra pho sách mới
Có ba người hỏi nhà bạn đi tới
“Hạnh phúc”, “Điều may”, “Thịnh vượng” mang tên
Nắm bàn tay vào bữa tiệc khai màn
Đón năm mới, má hồng tươi rượu nổ
Nâng cốc chúc nhau vui như chim Sẻ
Sang như chim Phụng, khoẻ như Đại bàng…
Mở kho tri thức chuyển đổi hân hoan
Cho một năm mới yên vui, hạnh phúc
Bỏ những tai ương, rèn thêm tính tốt
Cởi hết nỗi oan xoá khổ cô đơn
Em làm hoa đẹp, ngát thơm toả hương
Dạ khúc lâng lâng anh mở dòng khai bút…
Ngã Ba Huyền Thoại
Em mảnh mai giữa đạn bom khốc liệt
San lấp hố sâu, dũng cảm bám đường
Tiên tuyến đang mong đạn dược, quân lương
Cờ phất lên dấu hiệu về phía trước
Từng phút từng giây, em dành cho đất nước
Thời gian đâu để nghĩ đến mai sau
Quên cái yêu, quên nỗi nhớ, quên sầu
Chỉ có đường, lấp hố bom, xe chạy
Ngã ba Đồng Lộc ngã ba huyền thoại
Huyết mạch non sông dồn chảy qua đây
“Ngã ba chết” trong lịch sử dặm dài
Muôn ngàn sau vẫn nỗi niềm đau đáu
Tiểu đội rất trẻ nằm xếp hàng in dấu
Để nhớ cho mẹ cha, đồng đội anh em,
Vẫn biết em ngã xuống cho đất nước hồi sinh
Thổn thức tim, tôi khôn cầm nước mắt.
Ngày Thơ Việt Nam
Tôi đến ngày thơ xuân rất trẻ
Nguyên tiêu lễ hội của thi ca
Ất Mùi rực rỡ trời Văn Miếu
Châu Á Thái Bình loang sóng xa
Cầu nối bạn bè muôn sắc lạ
Bốn phương ngôn ngữ giọng ngân nga
Thơ bay lấp lánh tâm hồn Việt
Biển đảo mùa xuân Tổ quốc ta
Hội vui chở nặng bao tâm huyết
Đồng điệu phố thơ mở tấm lòng
“Khát vọng hoà bình” 10 thế kỷ
Dòng thơ tuôn chảy mạch non sông.
Người Cắm Cờ Đất Nước
Tôi viết về các anh với lòng cảm phục
Những người anh hùng
không có trong danh sách tặng phong
Những người cắm cờ đất nước
Cờ vàng sao linh hồn Tổ quốc
Trong tim anh từ những ký ức xưa
Vinh quang thay đội ngũ cắm cờ
Từ một nhóm, lớn lên thành đại đội
Người vệ quốc cắm cờ trên Đại Nội
Xoá đi thời phong kiến ngàn năm
Xoá ngục tù xiềng xích tối tăm
Tháo gông cùm hơn trăm năm nô lệ
Phút giây say sao lòng vui đến thế
Chiến sĩ cắm cờ hầm Đờ Cát Điện Biên
Chôn vùi cả chủ nghĩa thực dân
Đẹp vành hoa lịch sử vàng chói sáng
Mốc son lẫy lừng Mùa Xuân đại thắng
Lính Cụ Hồ cắm cờ dinh Độc lập nguỵ quân
Từ nghìn năm, nay thống nhất non sông
Dân tộc ta bước vào thời đại mới.
Nhờ Câu Thơ
Hội Lim tiếng hát trao duyên
Mớ ba, mớ bảy các tiên mời trầu
Trầu em tươi lá xanh màu
Cong cong cánh phượng, chũm cau trắng hồng
Mắt huyền, môi thắm, lưng ong
Hơi trầu chưa thấm mà lòng đã say
Yêu em chẳng dám cầm tay
Chỉ là cuối mắt, đầu mày đằng xa
Vụng về ánh mắt liếc qua
Làm sao nói được lòng ta với nàng
Câu thơ viết vội đôi hàng
Giả vờ rơi xuống cơi vàng Hội Lim
Rồi đây bảy nổi ba chìm
Câu thơ có giúp tôi tìm được em?
Nhớ Nước Nga
Tờ lịch nhắc tôi năm tháng xa
Giật mình nửa thế kỷ đi qua
Chuyến tàu mang tuổi xuân hăm hở
Bát ngát Xibêri nở hoa
Chào Matxcơva! Vui bỡ ngỡ
Đẹp như huyền thoại những lâu đài
Ngôi sao lấp lánh bừng tươi đỏ
Tim đập Cremlanh rọi nắng mai
Bài học mới đường đời náo nức
Tiếng Nga suối chảy mở tâm hồn
Thầy cô dẫn dắt tôi bền chí
Nâng bước tôi đi dưới mái trường
Nước Nga tạm biệt! Buồn da diết
Vẫn cháy trong tim ngọn lửa hồng
Bạn cũ trường xưa tôi nhớ mãi
Ấm lòng tôi cả những đêm đông.
Nhớ Quê
Nhớ tuổi thơ xóm nhỏ
Mẹ tần tảo chăm lo
Mỗi trưa về tan lớp
Bát cơm nóng canh cua
Rời quê hương lên phố
Nhà xếp như tổ ong
Thở bằng ô cửa sổ
Mẹ già mỏi mắt trông
Việc riêng chung lớn nhỏ
Ngày đêm lửa đèn cù
Thời gian in hằn vết
Giật mình bước sang thu
Ngẩn ngơ nhìn lá rụng
Nhớ mùi hương hoa cau
Tím ao nhà bông súng
Khói lam tỏa mây chiều
Con mãi điều day dứt
Nay nhà cửa đủ đầy
Mẹ hiền đà khuất núi
Lòng thương nhớ khôn khuây.
Những Dòng Sông Quê Hương
Những dòng sông quê hương
muôn đời cuộn chảy
Mang nguồn sống phù sa đất bãi
Bồi đắp nghìn năm nên xóm nên làng
Những dòng sông còn lưu hương
rừng xanh, núi thắm
Chỉ có lòng sông mới hiểu
nước mắt, mồ hôi, máu thấm ruộng đồng
tiếng vọng ngàn xưa
khao khát chờ mong…
Có ngày sông lặng nghe đất chuyển
tiếng đoàn quân rầm rập trở về
Thuyền chen chật bến
Dân vạn chài cười vang trên sóng
Mùa xuân tới
Chim bay theo dòng
Núi rừng lưu luyến
Sông trôi xuôi bỗng sáng mênh mông…
Niềm Xuân
Hương xuân dậy, hoa đào tiễn gió đông
Sắc xuân xanh giở trang đầu cuốn lịch
Lòng bâng khuâng nghe trái tim đập nhịp
Sương long lanh chim đua hót ran vườn
Qua mùa đông ảm đạm tự thu mình
Gốc đào thế bám đất sâu chắt nhựa
Để sớm nay bừng sắc hoa rực rỡ
Khiến người đi sắm tết dạ lâng lâng
Tết sum vầy đủ ông bà cháu con
Năm nay chọn thế đào vui “Quần tụ”
Hoa thắm tươi, sai nụ non, lộc nhú
Mái nhà mình thêm ấm áp niềm xuân
Lau sạch bụi cho mát mẻ chân hương
Lòng thành kính lo sắp bàn tiên tổ
Em khéo léo tay bày mâm ngũ quả
Thế Ngũ hành mang bản sắc Đông phương
Đời tục luỵ vô thường chẳng giản đơn
Trăn trở thế qua buồn vui muôn thuở
Lắng câu Kiều, thắm nét duyên quan họ
Thoáng mưa xuân mây soi bóng dòng sông
Ván cờ tiên suy thịnh ở lòng dân
Xuân trong trẻo nghe giọt đời biến ảo
Ngời thiên thu ngọn lửa tan giông bão
Cháy yêu thương cùng đất nước đi lên.
Noel Về
Cây thông xanh rung rinh
Đèn hoa giăng hội chợ
Trời sao mắt long lanh
Tuyết rơi trắng phường phố
Chuông Giáo đường vừa đổ
Tiếng ngân thả mênh mông
Nô-en về rồi đó
Thánh thiện đến vô cùng…
Nến thắp đỏ lung linh
Nhà ấm vui đoàn tụ
Nâng chén nghĩa chén tình
Xoá hết buồn hết khổ
Ta bên nhau hoan hỉ
Chúc mừng tiệc vui vầy
Bánh bốc thơm mùi sữa
Ngọt hạnh phúc hương say
Đức Mẹ ở trên cao
Lòng bao dung nhân thế
Dang rộng tay che chở
Cho Thế giới bình yên
Qua Những Mùa Đông
Ta rong ruổi qua giá buốt mùa đông
Có thành công và đôi lần vấp ngã
Trải niềm vui và nỗi buồn bỏ ngỏ
Cũng có khi
mắt chạm tới cổng trời
Có cái gì ngột ngạt nhẹ nhàng trôi
Tiếng chim hót dư âm còn đồng vọng
Lại có cái hối hả như ánh sáng
Hạnh phúc qua
vệt lấp lánh trời xa
Bao thành phố, bao bến tàu bến ga
Bao gương mặt, bao tâm hồn hiển hiện
Kẻ dã tâm, người có lòng thánh thiện
Ta không quên
tự chiêm nghiệm một mình
Và ta viết những vần thơ tự nhiên
Từ tâm can chảy qua ô cửa sổ
Không than phiền, càng không ưa nguyền rủa
Góp cho đời
êm ả những dòng sông…
Sắc Xuân Đinh Dậu
Đinh Dậu gáy, vang lừng xóm ngõ
Sắc xuân tươi nhóm lửa trong lòng
Sương xuân lam gọi đào đơm nụ
Én vút trời, mê mải đứng trông
Mở cửa Nàng Xuân vào chúc phúc
Sông xuân dải lụa uốn lưng ong
Nắng xuân rạng rỡ, em bừng thức
Xua hết ưu tư, ánh mắt trong
Cam bưởi vườn nhà cành trĩu quả
Xanh đồng, xanh lúa trải ngàn xa
Ca dao vỗ nhịp cò bay lả
Bướm trắng vờn hoa rộn phím tơ
Mừng đất nước sang xuân đổi mới
Áng thơ ta chắt lọc thành hoa
Hồ Gươm ngàn tuổi trời phơi phới
Nghe ấm giao thừa một khúc ca.
Sợi Thương Sợi Nhớ
Ai làm nên nỗi chia xa
Một ly rượu cạn đo vừa đơn côi
Đường trường lạc nửa lứa đôi
Khi ăn, lúc ngủ, đứng, ngồi nhớ nhau
Sợi thương anh bắc nhịp cầu
Em gom sợi nhớ để khâu nghĩa tình
Nhiệm màu tấm lưới trời sinh
Hay là duyên số níu mình với ta
Đêm nay ngắm giải Ngân Hà
Đây là quá khứ, kia là tương lai
Riêng lòng em chẳng đơn sai
Miễn đừng lạc bước, mốt mai anh về
Xé đôi vạt áo chữ đề
Núi sông ghi nhận lời thề sắt son
Dù cho sóng dập, gió dồn
Biếc xanh ngày đợi ta còn duyên nhau.
Ta Với Bóng
Tạo hoá sinh ra cái kiếp người
Lọt lòng cất tiếng khóc chào đời
Thôi nôi chập chững lần chân bước
Cùng với bóng mình luôn sóng đôi
Ngược với bóng mình là ánh sáng
Quay về chỉ một màn đen thôi
Có khi lặn lội vào sương khói
Ta – bóng ôi chao lạc mất rồi!
Nào cùng chụm lại đêm trăng sáng
Ta có bộ ba giữa đất trời
Nhắp rượu, làm thơ lòng hứng khởi
Đời mà như thế chẳng đơn côi.
Bùi Minh Trí là nhà thơ nổi tiếng trong nền văn học hiện đại. Tính đến thời điểm hiện nay, ông có rất nhiều tập thơ hay, mang hơi hướng hiện đại, phù hợp với quý độc giả. Sau khi tham khảo những chùm thơ đi cùng năm tháng (phần 3), mời bạn thấm nhuần tư tưởng trong những vần thơ trên nhé!
Theo Thuvientho.com