Với Đêm ngắm trăng (Bùi Giáng) ông đã định nghĩa và thể hiện cảm xúc của mình khi đứng ngắm nhìn những trận gió hỗn hợp của Cổ Hy đến Tây Phương, trở lại chốn huyền môn tâm pháp Đông Phương. Và có đôi lần lận đận trước con đường ngã ba ấy. Đó chính là những ý nghĩa sâu xa mà thi sĩ này muốn gửi gắm trong áng văn thơ của mình. Tiếp nối Đêm ngắm trăng phần 1 chúng tôi sẽ giới thiệu đến bạn nội dung phần 2 để bạn cảm nhận rõ hơn các áng văn chương sâu sắc này.
Dzách
Nỗi buồn nỗi khổ đời xưa
Nỗi sung sướng đến móc mưa bất ngờ
Đời xưa đất đá cằn khô
Đời này đất đá đều đờ đẫn điên
Điên duỗi dọc, điên ngửa nghiêng
Điên là hạnh phúc thần tiên ở đời
Điên rồi rốt cuộc hỡi ôi
Cũng đành chấm dứt lìa đời hết điên
Điệu buồn cổ kính
Vườn hoang múa trượng tồi tàn
Tân thanh cổ điệu còn tràn lan tuôn
Người đi dơ dáy cội nguồn
Người về tẩu hỏa dơ tuồng nhập ma
Em đi mời mọc mính trà
Hoa vàng thổn thức hoàng hoa thu tàn
Hồi sinh hồng lệ đa mang
Trùng sinh ký ức tân toan trao quà
Đời như
Đời như kéo quá dài lâu
Về sau ai biết đuôi đầu ra sao
Trước sau chỉ một mối sầu
Trường sinh vô tận hương màu trường lưu
Tặng người một chút chước mưu
Tình mây mới tụ, tình mưa mây dồn
Tận tình cổ lục bồn chồn
Phong tình phương cảo cạn hồn sơ khai
Đa mang đã lắm miệt mài
Đèo bòng đã lắm van nài van xin
Nào đâu một chút của tin
Này đây mười chút chẳng tin chút nào
Đắm chìm sử lịch tiêu tao
Đầm sương ngọn cỏ lá đầu tiên cây
Ấy là chút của tin này
Ngồi đây viết vội sau này còn ghi
Em Mọi nhỏ
Uống xong chén nước ngọt ngào
Tưởng như suối ngọc từ đào nguyên xưa
Suốt ngày từ sớm đến trưa
Từ trưa nắng trút tới mưa ban chiều
Làm sao nói được tình yêu
Từ em Mọi tới diễm kiều kim cương
Người đi lạc phố lầm phường
Kẻ về bối rối nghìn phương mây trời
Em người xa lạ em ôi
Em từ thân thuộc tìm trời tha hương
Em tìm khách địa muôn phương
Kiếm tìm cố quận tiêu tương ban đầu
Ngó em cười nói trước sau
Hình dung em giấu mối sầu ban sơ
Em Mọi ôi
Một lần gió táp mưa sa
Nghìn thu như một sát na mơ màng
Nhớ em suốt cả dặm đường
Thương em rừng rú suốt phường phố hoa
Những phen nắng trút mưa sa
Nhiều phen mộng tưởng tình ta mất rồi
Em về tuyệt vọng xa xôi
Em đi trút gió đầy vơi muôn trùng
Tình thương vô lượng mông lung
Giữa tình thế kỷ thơ lừng khừng gieo
Gặp nàng
Gặp nàng tôi tưởng Nàng Tiên
Gặp tôi Nàng tưởng Thần Tiên ra đời
Buồn đau bao xiết bồi hồi
Bẽ bai bao xiết, sục sôi bẽ bàng
Bình sinh bắt gặp giữa đường
Này tình nọ mộng kia quan san buồn
Gặp em tưởng gặp cỗi nguồn
Té ra rút cuộc em ruồng rẫy anh
Chào nhau có lẽ thuận hành
Dửng dưng có lẽ cũng đành thế thôi
Yêu nhau tình tự tô bồi
Quên nhau cũng thể như ngồi chờ chi
Tình yêu có lúc lầm lỳ
Có lần như thể nhu mỳ nhớ em
Rồi có bận quyết tâm quên
Máu tim băng giá thương em lạ lùng
Gió mùa thu 1996
Gió mùa thu năm nay ngộ quá
Ôi Việt Nam đón gió đi chơi
Ruổi rong khắp đất khắp trời
Khắp thời gian rộng hơn đời phù du
Cũng có lúc mùa thu năm ấy
Tôi đã từng nhìn thấy muôn nơi
Một không gian rộng muôn đời
Một mình ngồi khóc không người hỏi han
Tôi tự hỏi: đá vàng nào đó
Đang đi qua lấp ló muôn vàn
Gặp nhau như đã mộng trường
Từ muôn thuở tới phi thường ngày nay
Rồi tôi chết vì đời tôi ngắn
Còn anh em thủng thẳng bước dài
Bên đường chào đón tương lai
Tôi nằm tử diệt giữa ngày tái sinh
Gửi anh em
Tôi từ tẩu hỏa nhập ma
Phổi tim tan nát kể đà bao năm
Lời ăn tiếng nói rì rầm
Ăn lời nói tiếng? ăn nhằm vào đâu
Chỉ xin toàn thể nhiệm màu
Toàn nhiên vô tận nhiệm trao tâm tình
Gửi chị Hằng
Vui buồn? thơ điệu lâm ly
Lạc loài như thể thầm thì nhớ nhung
Nhớ em quan ải điệp trùng
Nhớ đời thiên thể vô cùng tới nơi
Nhớ nhau xa lánh mặt trời
Quên nhau lại nhớ muôn đời mặt trăng
Vui buồn ngưng tụ tuyết băng
Về trời tụ họp chị Hằng chúng ta
Gửi em rốt cuộc
Gửi em rốt cuộc lời này
Lời thơ mang cả tháng ngày phôi pha
Em từ Sơn Nữ bước ra
Em thành thôn nữ ta bà đế vương
Em thành em Mọi Man Nương
Em thành Thánh Thể Môi Hường Bình Minh
Từ em đau suốt tâm tình
Đoạn trường nghìn thuở không hình dung ra
Anh về chào đón thiết tha
Tình em như một bông hoa lạ lùng
Cậy nhờ thơ nhạc mông lung
Sưu tầm cho được hình dung từ đầu
Của em từ trước thiên thâu
Của em từ trước hương màu thời gian
Yêu em tình lỗi muôn vàn
Nàng thơ thái thậm đá vàng gặp em
Không lời
Không lời có lẽ như không
Trăm nghìn trút một xuân xanh bừng bừng
Bốc rời quen thói thung dung
Dẫn mình đi bỏ tận cùng nhà ma
Như không là ấy ruột rà
Như không vô tận từ ta tặng người
Người xa lạ, kẻ xa xôi
Tân niên vĩnh dạ bùi ngùi dấn thân
Nết na hoàng khủng cô thần
Từ xa vắng tới gũi gần triều MINH
Khu vườn mai sau
Người đi đánh mất cái gì
Kẻ về lượm được bèn đi lên đường
Đi về viền tượng muôn phương
Tầm sưu vô tận khu vườn mai sau
Ắt còn giữ được nguyên màu
Đầu tiên của đất sang giàu gió mây
Ắt còn giữ mãi vần xoay
Ân tình xuôi ngược ngàn mai đợi người
Kính gửi cụ Nguyễn Du và thầy Hoài Thanh
Nguyên từ đức dũng có thừa
Âm thanh vội tạc giữa mùa hoài trông
Ngày mai cá sóng phiêu bồng
Ngàn trăng ngậm bóng sương đồng ra đi
Kỷ niệm Gò Công
Bên vườn ngày ấy có mai
Nở hoa bên trúc một ngày đầu xuân
Ấy ngày tôi đến Gò Công
Ba mươi năm vẫn còn mong trở về
Về xem trở lại sơn khê
Gò Công còn có như ngày đầu tiên
Bên vườn còn bóng thuyền quyên?
Đi về phảng phất thần tiên điệu đàn
Về sau bỗng gặp muôn vàn
Giấc trưa giờ ngọ một nàng Tiên Ngâu
Nàng tiên ấy đã đi đâu
Hay còn lẩn quất giữa màu lá cây?
Láng giềng
Láng giềng khu vực ba xuân
Bốn thu bổ túc tam trùng tích ngân
Nguyệt phơi cố vũ dặm phần
Lá rung mạc ngoại Bé chần chờ chi
Bé Em hải diện Biên Thùy
Tình trong Bé Chị quyền uy ra ngoài
Trông chừng khúc nghệ BÉ CHOAI
Hồi khan cấm nguyệt u hoài hình dung
Lẻ tẻ lả tả
Đại doanh quân nhạc dập dìu
Ngàn thu rớt hột trang liều lĩnh hoa
Lỡ từ lạc bước bước ra
Chết từ sơ ngộ tiên nga cuối cùng
Chiêm bao chín suối Văn Thừa
Tấm lòng men rượu xin chừa từ nay
Ngửa ngang rốt cuộc một ngày
Biết thân đến bước lạc loài đầu tiên
Chép tờ kim hải thạch bi
Rồng bay vũ trụ gấu quỳ kiền khôn
Con Kim Báo lúc thấy mình cô độc
Bỗng nhe răng và mỉm miệng cười thầm
Trong mộng ước một phen nào bắt gặp
Hồn tuỷ xương sư tử đủ hai lần
Chiêm bao hội thoại ngân dài
Ý trong tờ mộng nhớ ngày yêu nhau
Thiên nhai luân lạc điệp trùng
Hà Nam Kim nhật phiêu bồng hơn xưa
Mơ màng dựng bóng lên vai
Nghiêng mình đất quạnh đời trai xin chào
Mai sau còn dự Hội nào
Ngó nhau từ kỷ niệm đầu bão giông…
Lệ rơi
Lệ rơi khắp mọi khung đời
Kẻ đi đứt ruột người ngồi cháy gan
Trùng lai chung thủy đá vàng
Muôn lời vẫn một vạn ngàn tử vong
Tử sinh liều giữa một vòng
Trận tiền dày dạn tấm lòng tan hoang
Trong hào ngoài lũy đa đoan
Nghìn thu dẫn dắt tay nàng tới nơi
Giữa vòng dâu biển bời bời
Thấy gì như thể muôn đời bỏ đi
Quyết tâm nông nỗi còn gì
Còn chăng chỉ một ù lì thiết tha
Hồn vân thạch, ý ngọc ngà
Trăm năm chiều chuộng tặng quà thê thương
Lục lam hồng
Lục từ lam lục ra thanh
Ấy từ ấy một mà thành ra muôn
Lục từ lục ngạn lam truông
Thanh từ thanh ngạn khuếch trương truông đèo
Lam về mang mộng về theo
Lục về lẽo đẽo mộng đèo bòng mơ
Chiêm bao chín dại mười khờ
Mắt nhìn thao láo bất ngờ chuyện chi
Quần lam áo lục bích ty
Tuyệt vời Yên thảo nhu mỳ Tần tang
“Làn thu thủy nét xuân sơn”
Tràn lan biển lục non hồng đổi phương
Máu hồng
Máu hồng đằm thắm tuyết băng
Bê thui ngon tợn dưới trăng rình mò
Mỗi người mỗi một tròn vo
Mỗi xơi nhấm nháp mỗi nho nhã mùi
Bê thui rượu đế tuyệt vời
Ngà ngà nốc chén mọc mời nâng ly
Tiền trình vô tận anh đi
Vào xuân chiếm cõi lưu ly Tửu Thần
Hoàng hôn mỗi lúc mỗi gần
Tập thành Vĩnh Dạ nguyệt ngần vô song
Một buổi sáng
Người ta không thể không thương
Những hình ảnh mộng môi hường ngẫu nhiên
Chợt nhìn chợt thấy người tiên
Làm thơ tái tặng xin nghiêng mình chào
Một mê mười tỉnh
Một mê mười tỉnh lộn hồn
Tỉnh mê lạc phách cho phồn thịnh hoa
Cho sương cho nguyệt ngọc ngà
Băng tâm tuyết diện sơn trà bổ sung
Tót vời ai đúc tình chung
Cuồng ca túy vũ khuếch xung ngôn lời
Ăn năn thì sự đã rồi
Không ăn năn cũng cuộc đời bỏ đi
Ngôn lời ngơi nghỉ tùy nghi
Thận tòng tiếp nhịp bước đi lên đường
Một mình
Một mình lặng lẽ buớc đi
Âm thầm ước nguyện lâm li lạ lùng
Chút riêng thử chọn đá vàng
Biết đâu vàng đá điêu tàn vàng thau
Mà toan gửi gắm vào đâu
Can tràng rách rưới hồng đào rách bươm
Cậy em máu mủ ngọn nguồn
Thay lời non nước u buồn giấn thân
Một tỉnh mười mê
Tôi từ một tỉnh mười mê
Đêm điên ngày dại nhớ quê hương nào
Của tình mộng tưởng chiêm bao
Ngàn thu rớt hột lũy hào tan hoang
Em từ ngẫu nhĩ đa mang
Mở lời vâng tạc đá vàng thủy chung
Rồi ra tai họa trùng trùng
Đi về kết tập hãi hùng ra sao
Đoạn trường là số thế nào
Không sau không trước niềm đau không đầu
Na Quỳnh
Na Quỳnh hai đứa ăn đòn
Hu hu một lúc khóc mòn mỏi hơi
Khóc than mút chỉ mà chơi
Lệ tuôn dầm đất tung giời mây bay
Khóc đi, khóc mãi một ngày
Hằng hằng mỗi lúc nối dài muôn năm
Nàng ve chai
Em xinh như một nàng tiên
Nàng tiên lao động, liên miên phố phường
Thập thành tốt đẹp thênh thang
Tưng bừng lao động dọc ngang tháng ngày
Em từ Lục Tỉnh Miền Tây
Về thành phố lớn rộng dài Miền Nam
Ve chai giày dép cũ càng
Em mua giúp hết dịu dàng em mua
Tơ trời thêu dệt bốn mùa
Đổi thay thời tiết nắng mưa luống từng
Dạn dày cho rõ phong sương
Âm thầm ý nghĩa muôn phương mây vàng
Chào em đôi lúc ngỡ ngàng
Hỏi em quê quán Tiền Giang thế nào?
Nằm mộng mị
(Tưởng niệm Tàn Thu – Đặng Thế Phong qua giọng ca Ánh Tuyết)
Tàn thu rớt hột trăm năm
Đất trời dâu biển trăng rằm trường lưu
Thở dài thở vắn trầm phù
Thở không ra giọt phù du giọt nào
Giữa đêm tình mộng tiêu tao
Giữa ngày mộng tưởng ty hào cỏn con
Tình thương mộng mị vuông tròn
Mộng mơ chất ngất tâm hồn rã tan
Cậy em tinh thể đá vàng
Giúp gì chút đỉnh muôn ngàn màu hoa
Cậy em tình mộng chan hoà
Linh hồn tuyết bạch hằng nga trên trời
Xuống trần vĩnh viễn vui chơi
Rồi mai mốt sẽ chơi vơi miệt mài
Giữa vòng gió bụi mốt mai
Thành thân man mác đợi ngày tái sinh
Ngó thấy
Vì em tôi viết bài thơ
Lúc buồn khôn tả lúc mơ tận cùng
Lúc già cỗi lúc trẻ trung
Nhịp cầu bắc nhịp mông lung đôi bờ
Nhịp nhẹ nhàng nhịp bâng quơ
Buồn vui chắp nối giấc mơ hình hài
Hình người nằm ngủ của ai
Quỳnh như có lẽ không ngoài quế hương
Nhìn em thấy phố thấy phường
Da vàng nước Việt phi thường thấy em
Ngõ về em có nhớ không
Ngõ về em hẳn nhớ ra
Bóng cây đón đợi hình nhà cửa mong
Em về – đi thẳng vào trong
Ngồi im lặng đợi tấm lòng thương yêu
Tình yêu? nắng sớm mưa chiều
Cũng y như thể nắng chiều sương mai
Có bao giờ em nhận ra ai
Người xa lạ lại là người rất thân
Yêu nhau? kẻ Việt người Tần?
Ghét nhau? từ giữa tử phần xẻ đôi
Lời thơ không hẳn là lời
Trình tâu sư muội muôn đời Mọi em
Trên đây là một phần nội dung của tập thơ Đêm ngắm trăng của nhà thơ Bùi Giáng mà chúng tôi muốn chuyển tải tới bạn. Hy vọng qua đó bạn có thể hiểu thêm về dụng ý nghệ thuật và nội dung sâu sắc mà nhà thơ này muốn chuyển tải. Và cũng đừng quên đón đọc Đêm ngắm trăng phần 3 bạn nhé!
Theo Thuvientho.com