Home / Bài thơ về cuộc sống / Cánh đồng 10 – Nguyễn Vân Phúc

Cánh đồng 10 – Nguyễn Vân Phúc

Cánh đồng 10  –  Nguyễn Vân Phúc

Em gái tôi khi vừa được đặt tên

Mẹ tôi lấy nước mắt rửa vết sữa cuối cùng còn sót trên đôi môi nhỏ

Rồi đặt em vào trong lòng chiếu

Và gói lại.

Cha tôi trầm trầm thắp lên bàn thờ một nén nhang

Để ghi nhớ sự hiện diện của em

Rồi ôm em ra khỏi làng

Trong chiều mờ sương mùa đông

Đào xuống một hố đất nhỏ

Và dâng tặng em cho cánh đồng.

Cánh đồng đã đón nhận em vào lòng

Đón nhận những giọt máu lạnh, hơi thở vừa dứt

Rồi cha tôi lặng lẽ trở về

Không để lại dấu tích hình mộ.

Trong cả dòng họ, chỉ riêng cha tôi là người biết được nơi cất giấu em.

Năm tháng trôi qua

Tên gọi của em bị lãng quên

Gương mặt em cũng không còn ai nhớ

Lẫn vào nhiều gương mặt khác vừa được sinh ra

Kém em nhiều tuổi.

Mùa thu

Tôi dắt bò ra thả ở cánh đồng

Nhìn thấy một cây dương liễu có hình người con gái

Năm nay em gái tôi mười lăm tuổi, nếu còn được thở

Tóc em đã xõa xuống lưng, cổ đeo hạt cườm.

Tôi vác cày ra cày miên man ở cánh đồng

Không thể tìm được nơi nào em tôi đang ngủ

Tôi chỉ thấy những rễ lúa có hình của những mạch máu trồi lên

Và tiếng bong bóng sủi dưới chân tôi như hơi thở nhẹ

Những hạt sương đậu trên bờ cỏ rưng rưng giọt lệ.

Xem thêm:  Em và thơ - Hà Ngọc Bội

Năm nay em gái tôi mười lăm tuổi, nếu còn được sống

Em sẽ có giọng nói dịu dàng với khuôn mặt đẹp xinh.

Check Also

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Như thế nào mới gọi là đã đủ Mà bao người ấp ủ mộng xa …