
Ngày xưa có cặp vợ chồng
Yêu nhau tình cảm mặn nồng thiết tha
Làm ăn chăm chỉ thật thà
Trở nên giàu có, cửa nhà ấm êm
Nuôi con lam lũ ngày đêm
Ba trai khôn lớn đã yên cửa nhà
Một hôm ông nói với bà
“Chúng mình nay tuổi đã qua lục tuần
Không còn sức để làm ăn
Nên đem tài sản chia phần các con
Mỗi nhà chúng tự lo toan
Tăng gia phát triển “giang san” của mình
Tôi, bà ít của để dành
Tháng ngày dưỡng lão nhàn thanh tuổi già”
Cùng chung tâm nguyện đưa ra
Mời ông trưởng họ đến nhà chứng cho
Ruộng vườn, nhà cửa, trâu bò
Chia đều ba đứa để lo riêng mình
Ông bà công việc đã thành
Thời gian còn lại để dành nghỉ ngơi
Nhưng làm ăn đã quen rồi
Ông bà chẳng thể ngồi rồi ăn không
Dù xa với việc ruộng đồng
Cũng đem chút vốn vào vòng kinh doanh
Không ngờ công việc đại thành
Ông bà buôn bán lại nhanh chóng giàu
Chỉ qua bảy tám năm sau
Cửa nhà sung túc khác nào ngày xưa
Còn ba quý tử bấy giờ
Làm ăn buôn bán cũng chưa ra gì
Đứa thì thua lỗ nặng nề
Đứa thì lười nhác, bỏ bê việc nhà
Tiêu dần hết vốn mẹ cha
Làm ăn sa sút thành ra vẫn nghèo
Thấy ông bà của đang nhiều
Chúng bèn trở lại nói điều thực tâm
“Mẹ cha ngày một yếu dần
Bây giờ đến lúc phải cần nghỉ ngơi
Bao của cải chúng con coi
Chăm lo phụng dưỡng suốt đời mẹ cha”
Nghe con bày tỏ thiết tha
Mẹ cha cũng muốn nhưng mà phân vân
“Xưa nay cha mẹ tảo tần
Nuôi con chẳng quản khó khăn phiền hà
Còn con cái nuôi mẹ cha
Xưa nay cũng thấy không là dễ đâu!”
Các con thưa lại trước sau
“Mong cha mẹ chớ lo âu làm gì
Nhiều người của chẳng có chi
Vẫn nuôi cha mẹ mọi bề chỉn chu
Huống hồ cha mẹ lại giàu
Sẵn tiền phụng dưỡng thế nào cũng xuôi!”
Ông nghe con nói xong rồi
Hẹn sau ba tháng trả lời các con
Trong vườn có tổ chim non
Chào mào mới đẻ hãy còn dại thôi
Ông sai bắt xuống một đôi
Bỏ vào lồng đẹp treo nơi cành đào
Đôi chim bố mẹ xôn xao
Hàng ngày đến đút mồi vào nuôi con
Đến ngày chim nhỏ lớn khôn
Ông bắt bố mẹ chim luôn, nhốt vào
Thả đôi chim nhỏ xem sao
Chúng bay một mạch có đâu quay về!
Nay ông đã rõ mọi bề
Đôi chim bố mẹ dãi dề nuôi con
Chim con khi đã lớn khôn
Chúng liền bay thẳng đâu còn nhớ ai!
Thì ra chim cũng như người
Chỉ là “nước mắt chảy xuôi” thôi mà!
Dần dần ba tháng trôi qua
Các con lại đến tận nhà hỏi han
Ông bèn kể chuyện chim đàn
Nói rằng: “Cha mẹ chẳng tham bạc tiền
Muốn dành một chút của riêng
Tự mình sinh sống khỏi phiền các con
Con thường chăm cháu nhiều hơn
Nhẹ phần bố mẹ, lẽ thường xưa nay
Vui khi kinh tế đủ đầy
Còn khi thiếu thốn lại thay đổi lòng”
Các con ba đứa tâm đồng
“Cho dù nghèo đói cũng không nề hà
Một lòng phụng dưỡng mẹ cha
Không như muông thú thật là ngu si”
Ông nghe con cái nguyện thề
Và bà ý cũng nghiêng về các con
Thế là ông quyết định luôn
Chia tài sản hết không còn để riêng
Các con đã thỏa ý nguyền
Từ nay phụng dưỡng êm đềm sớm hôm
Những ngày đầu thoải mái hơn
Bao nhiêu vật lạ của ngon khắp miền
Các con chiêu đãi liên miên
Ông bà cảm thấy bình yên tuổi già
Nhưng rồi tháng lại ngày qua
Các con tiền đã hết ba bảy phần
Chúng bèn nghĩ cách chia phân
Mỗi năm một đứa một lần dưỡng nuôi
Thời gian cứ thế dần trôi
Người anh nghĩ… một năm trời quá lâu
Nhỡ ông bà chết thì sao
Người nuôi trước sẽ chịu bao thiệt thòi
Bèn rút xuống nửa năm trời
Rồi ba tháng, một tháng thôi, hạn kỳ
Ông bà lần lượt đi về
Đứa này rồi đến đứa kia lần hồi
Mấy cô dâu lại lắm lời
So đo tháng ngắn tháng dài ỷ ôi
Và khi kinh tế kém rồi
Dưỡng nuôi đâu được như thời xưa kia
Ông bà đau yếu lê thê
Rủ nhau sau trước đi về cõi Tiên
Chuyện này sau đó lưu truyền
“Con nuôi cha mẹ… ” một thiên truyện dài…
Phan Hoàng
(Nguyễn Đức Tùy/ Phú Thọ)
Mời các bạn xem thêm những câu nói hay về cha và danh ngôn gia đình mới nhất.