
Bọ Chét cắn, Cáo kia ngứa lắm
Phải xuống sông, Cáo tắm sạch mình
Thò đuôi xuống nước đầu tiên
Bọ Chét ngộp thở, bò liền lên thân
Cứ lặn xuống dần dần chẳng vội
Bộ Chét dồn dần tới mõm cao
Kỳ này lặn hết xuống sâu
Bọ Chét mặt nước chừng đâu đủ đoàn
Cáo mau lẹ lặn sang phía khác
Bọ Chét kia ngơ ngác nhìn theo
Cáo nay sạch sẻ đã nhiều
Ung dung thoải mái ra điều Cáo khôn
Sói ganh tỵ đêm buồn chẳng ngủ
Ta phải khôn hơn chứ, lẽ nào
Hôm sau Sói lặn thật sâu
Bọ Chét ngộp thở ngóc đầu rời nhanh
Sói tin chắc lũ ranh tuyệt diệt
Nín thở thêm một ít chắc ăn
Lên bờ mặt vễnh cười nhăn
“ Cáo đâu chứng kiến vinh quang Sói này? ”
Cười xong, Bọ Chết bu đầy
Quay qua hỏi Cáo: “ Đố mày tại sao? ”