
Tặng mình một chút phấn son
Cho hường môi má cho còn tuổi xuân
Gai cào, đường đá chai chân
Xước nhiều đến nỗi bản thân biếng lười
Từ bao giờ vắng nụ tươi
Vườn hoang cỏ mọc thiếu người vun chăm
Gió đông nhặt hết tháng năm
Thả vào chiếc túi thăng trầm mang đi
Mơ hồ từng bước vô vi
GIếng trơ sa mạc còn gì mà trông
Khát dâng cháy bỏng cõi lòng
Cơi nông tủi đợi trầu không đặt vào
Cau già mọc ở trên cao
Trầu giờ ưa tráp gỗ đào thắm sơn
Ném đi cau cũ héo hon
Chờ xuân đánh thức lòng son ngủ vùi