Từ lúc ta xa em ngày đó
Cuộc tình ta đành đã vỡ tan
Ta chưa được nói với em lời cuối
Cuộc tình ta nhiều nỗi ly tan
Ta ra đi một trời vô vọng
Em ở lại chốn cũ mù sương
Ta ra đi bao giờ trở lại
Sầu chất miên man, nẻo vắng đêm trường
Ta vuốt tóc em, mùa thu tàn phế
Tà áo em buông xõa, đọa đày
Nhìn vào mắt em, ta nghe tình lỡ
Ta hỏi lòng ai thương nhớ đêm nay?
Ta nhìn em từng đường nét tình yêu
Ta muốn vẽ em từng nét yêu kiều
Nhưng em ơi ta vẫn là thi sĩ
Cho nên ta lời vẫn tịch liêu
Đêm nay ta đợi chờ em
Mưa đêm tầm tã bên thềm
Đêm nay mình ta đứng đó
Nghe giá buốt cuộc tình lãng quên
Ta ôm ấp bờ mông em
Chiều xưa lá úa rơi thềm
Ta nghe ngập ngừng hơi thở
Sầu dâng tràn ngập đêm đen
Đêm nay một mình ta
Nghe thời gian lặng lờ
Đâu đây tình yêu bùng nổ
Tan tác giữa vùng hư vô
Ta đã xa em từ lâu
Đời ta còn lắm u sầu
Ta đã xa em từ thủa
Tan tác một trời mưa Ngâu
Xa em mà chẳng nó nên lời
Chinh chiến điêu tàn, đời mãi trôi
Đưa em về chốn xưa sầu kín
Ta chẳng hề nói em một lời
Đất nước điêu tàn cơn chiến chinh
Đưa em về con nước bồng bềnh
Thuyền em đi, nỗi buồn vô tả
Ta đứng bên bờ sông bấp bênh
Rồi đó hai mình xa nhau
Tình yêu đành phải nhạt màu
Ta chưa trao em lời cuối
Tình ta một nỗi thương đau
Ta chưa trao em lời cuối
Sóng vỗ bên bờ tịch liêu
Thuyền em giờ đã khuất
Dòng sông rời rã nắng chiều