Home / Chùm thơ chọn lọc / Chùm Thơ Đặc Sắc Của Cao Xuân Sơn Phần 1

Chùm Thơ Đặc Sắc Của Cao Xuân Sơn Phần 1

Chùm Thơ Đặc Sắc Của Cao Xuân Sơn Phần 1

Cao Xuân Sơn xuất thân tại vùng quê nghèo Hà Nam. Ông vốn là một giáo viên nhưng lại có rất nhiều tác phẩm thơ vang dội. Những bài thơ của ông đều hướng đến lứa tuổi thiếu nhi hóm hỉnh, ngây thơ. Ông có những tác phẩm được rất nhiều bạn trẻ yêu thích. Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau tìm hiểu về nhà thơ đa tài này nhé!

I. Tiểu Sử Cao Xuân Sơn

Cao Xuân Sơn sinh năm 1961, quê gốc xóm Phúc Thọ, thôn Vạn Thọ, xã Nhân Bình, huyện Lý Nhân, tỉnh Hà Nam. Ông vốn là giáo viên văn, dạy học ở Đồng Nai. Từ 1991 ông về TP. Hồ Chí Minh làm báo rồi làm sách. Là Trưởng Ban đại diện phía Nam Tạp chí Thanh Niên, chủ biên nguyệt san chuyên đề Tuổi trẻ sống đẹp. Hội viên Hội Nhà văn Thành phố Hồ Chí Minh. Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam. Hiện ông là Giám đốc phụ trách chi nhánh phía Nam Nhà xuất bản Kim Đồng và là tác giả của 12 đầu sách văn học, phần lớn viết cho lứa tuổi thiếu nhi.

Tác phẩm:

– Tự tình (Tập thơ, NXB trẻ, TP. HCM 1989)

– Đêm giã biệt (Tập thơ, NXB Đồng Nai, 1990)

– Cánh cửa khép hờ (Tập thơ, NXB Văn học, Hà Nội 1994)

– Ngẫu hứng (Tập thơ, NXB Đồng Nai, 1997)

– Chuông lá (Tập thơ, NXB Thanh Niên, 1999)

– Hiệu quả bất ngờ (Tập truyện hài hước, NXB Đồng Nai, 1997)

– Con chim xanh ngoài ô cửa (Tập truyện ngắn, NXB Đồng Nai, 1987)

– Chiều mai, trời đừng mưa (Tập truyện ngắn, NXB Trẻ, TP. HCM, 1988)

– Đường đến lớp (Tập truyện ngắn, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 1998)

– Hỏi lá, hỏi hoa (Tập thơ, NXB Giáo Dục, Hà Nội 1995, 1997, 1998)

– Bố vắng nhà (Tập thơ, NXB Đồng Nai, 1997)

– Chuyện vui về (Tập thơ in chung, NXB Thanh Niên, Hà Nội, 1997

– Con chuồn chuồn đẹp nhất (Tập thơ thiếu nhi, NXB Kim Đồng, Hà Nội, 2010)

II. Những Tác Phẩm Xuất Sắc Đi Vào Lòng Người Hâm MỘ

Cao Xuân Sơn sáng tác rất nhiều bài thơ đặc sắc và nổi tiếng được nhiều người biết đến. Thơ ông đậm chất trữ tình và hóm hỉnh hướng đến các bạn nhỏ.Chúng ta hãy cùng nhau tham khảo những tác phẩm của ông nhé!

Em nói

Em nói: mưa chiều nay ấm

Ướt mèm, anh bỗng hết run

Em nói: phố chiều sao vắng

Người xe bỗng chốc trống trơn

Em nói: ô kìa trăng thấp

Bỗng nhiên trăng chỉ với tay

Em nói: hình như cây hát

Lắng tai…ừ nhỉ, hàng cây…

Em nói… và anh mụ mị

Và anh ngoan ngoãn vâng lời

Vĩnh biệt trần gian cũ kĩ

Anh chìm

Anh đắm

Anh trôi…

Giá có thể…

Giá có thể vo viên mà cất giấu

tiếng thở dài nơi ký ức thẳm đen

giá có thể giũ mình như giũ áo

một lần về quỳ dưới gót sen em

Xem thêm:  Nhà thơ Nguyễn Duy và tập thơ Mẹ và Em (1987) phần cuối

Giá có thể ngồi nhìn trăng đắm đuối

bứt dây vui không sợ động rừng buồn

giá có thể kể em nghe, chậm rãi

Những lỗi lầm lau lách phút cô đơn…

cháy như ngọn đèn hạt đỗ

anh khum tay che gió tự trăm chiều

phấp phỏng quá, em giữa phố

hoá sao thành con chó nhỏ lần theo?

Mở trang vở mới

Mở trang vở mới

Chép bài đầu năm

Tay cứ run run

Mực ơi, thơm quá!

Điểm mười vở nhé

Bé nắn nót đây

Giấy trắng thế này

Dòng đều tăm tắp

Thước ngoan bên cặp

Bút ngoan trong tay

Ai cũng tuyệt vời

Béo “thua” sao được?

Nhắc

Nụ mai vàng rực

nhắc tàn một năm

con khoe áo mới

nhắc buồn

Mùa xuân nhắc quên

những gì héo úa

mùa xuân nhắc nhớ

những gì tươi xanh

Và em của anh

nói cười chim chóc

nhắc anh hạnh phúc

đừng tìm trong mơ…

Quán mưa

Anh bắt quả tang anh ngồi mơ mộng

bia bình dân

chiều mưa

quán vắng…

cô chủ nhỏ

mắt hưu sao

hai bíp tóc mềm như liễu rũ

cô ngồi cô hát nghêu ngao

con chuồn ướt cánh đậu vào tay anh…

Rót tràn ly cốc tâm linh

ngửa mặt cả cười

một trời bong bóng vỡ

một trời thuyền lá nghiêng chao

Không còn gương mặt nào

không con cái tên nào

không cả nỗi khinh khi oán ghét nào

chỉ còn hai bím tóc trong mơ

hai bím tóc ướt mưa

hai bím tóc thơm như ngày xưa

quệt quệt vào

Anh nhắm mắt nghe mưa

đếm từng cơn nghẹt thở!

Tiễn em trai đi Hàn Quốc

Đừng săm soi nữa bản đồ

Dẹp đi cả chuyện múi giờ lệch chênh

Nước Hàn ở phía… mông mênh

Dĩ nhiên chẳng phải nước mình, vậy thôi

Hàn là lạnh đấy, em ơi

Nhưng… đâu chả thế – đất trời người ta

Ngày mai em như Kinh Kha

Rắp mong một trận này qua khó nghèo

Đã mòn chân suối với đèo

Mấy năm lính, hẳn ít nhiều gió sương

Liều thêm, ừ, một đoạn đường

Con thơ, vợ dại, thương suông ích gì

Áo cơm nặng lắm, đi đi

Chiếc ba lô cũ thích thì cứ mang

Dặn em sức vóc là vàng

Đừng đem vắt kiệt giá băng xứ người

Rủi may ai biết hở trời

Đêm nay… anh rót rượu mời Kinh Kha…

Ba bài không tên

I.

Lần thứ nhất, cành hồng em trao

đầy gai nhọn

anh loay hoay

lựa một thế cầm…

Lần thứ hai, em trao cành hồng

cực kỳ nhẵn nhụi

anh rùng mình…

ngực nhoi nhói gai đâm!

II.

Nhện giăng mạng nhện

anh giăng lưới tình

mạng nhện: nhện vào ra thoăn thoắt

lưới tình: anh vướng tơ anh!

III.

biếc chẳng là gì cả

khi anh có em kề bên

trời xanh hình như cũng chẳng là gì cả

khi em có anh kề bên

Vậy mà, một chiều nào kia

anh bỗng thấy anh chẳng là gì cả

và em… hình như cũng thế

trước những ánh chớp vàng

mưa-lá-me-bay…

Bắt chước

Gật và lắc – cả hai – ồ, rất dễ

Ai chả biết

từ khi còn bé tý

lắc đầu: không nghe – gật đầu: đồng ý

vậy thôi…

Nhưng quái lạ, có nhiều người trong đời

gật và lắc ngược hẳn điều họ nghĩ

đồng tình – đôi khi họ lắc đầu

phản đối – đôi khi họ gật đầu lia lịa

Xem thêm:  Bài thơ Thương nhớ sông quê – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Sao thế nhỉ?

họ điên…

hay là tôi???

Biển

Hệt như gương mặt em lần đầu ta bắt gặp

biển hừng lên màu kỳ ảo

nhấp nhô sóng ú tìm và buổi chiều huyền hoặc

trái tim ta phút chốc đập tưng bừng

Không cưỡng được nỗi khao khát thấu tận cùng biển biếc

suýt bao phen ta tự đánh chìm mình

cát lấp lánh rực vàng dưới chân

bỗng dưng thôi… quên hết

bắn mình vào tít tắp sắc xa xanh

Chạm đầu lưỡi bàng hoàng: biển mặn

điếng lòng ta mỗi tiếng gió cợt đùa

cả tin quá phập phồng e biển giận

hạnh phúc nào ngờ võng sóng dịu dàng đưa

Biển gần gụi, vô tư, biển vẫn đầy bí mật

xa lắc ngoài khơi kia sóng sánh ánh màu gì

ôi, chính lúc ta thấy mình bất lực

hải âu đàn đàn lớp lớp vút bay đi

Biển dẫu trong tầm tay

biển vẫn ngoài tầm mắt

bãi bờ ơi, mất hút cả cánh buồm rồi

em còn đó hay đã ngoài xa khuất

chiếc vỏ ốc bảy màu mới đó, thốt nhiên rơi…

Cứ ước muốn, em ơi, ngày tóc ta bạc xoá

lồng ngực này vỡ tung đôi cánh trắng thần tiên

trái tim nhỏ suốt đời vương nợ biển

hoá chim hải âu lành vỗ gió hướng vô biên.

Cắm hoa

Một ly nước vắt trong

với ba nhành cúc trắng

em ngồi loay hoay

căn phòng thinh lặng

chiếc bàn xinh kề bên ô cửa xinh

Gió ngừng im, thôi xao động lá rèm

chú mèo con trên bàn, chiếc đuôi thôi ngọ nguậy

mắt xoe tròn

hai giọt thuỷ tinh xanh

Khẽ khàng

Em đến bên anh

Mon men nắng leo qua thềm cửa vắng

Muốn vẽ thành tranh tĩnh vật trắng

mà đột nhiên khắp căn phòng rung vang

tiếng trống ngực nhịp đôi

như sóng

dậy tràn…

Câu hỏi trong bệnh viện

Cô gái giường số 10 đang trong cơn sốt

dìu người giường số 11

đi tìm người báo suất cháo chiều

thay cơm…

Cụ già giường số 13 nhường nửa trái cam

cho chị giường bên mấy bữa rày lạt miệng

nhà chị đông

nhưng nghe đâu toàn người nhiều công chuyện

nửa tháng rồi

không ai thăm nuôi

… Họ chỉ là người dưng của nhau thôi

khác bệnh tật nhưng chung niềm phiền muộn

đồng cảnh ngộ, họ đồng thương, đồng cảm

ôi lẽ đời, giản dị có chi đâu?

Không – tôi chẳng ngạc nhiên

chỉ vơ vẩn trong đầu

câu hỏi cứ trở về như dao cắt

thế giới ngoài kia cũng trăm ngàn dằn vặt

trăm ngàn muộn phiền

trăm ngàn bệnh tật

sao người ta cứ mãi ghét thù nhau?

Dư ảnh

Phố chiều chớp tím áo ai đâu

vụt nhớ em xưa, áo tím màu

chao ôi, dư ảnh dằng dai quá

khẽ chạm mà tim lại nhói đau.

Đêm giã biệt

Vây quanh chiếc giường em nằm

sự

trắng toát

và lạnh buốt

Anh ngồi

tê dại đôi mắt

ngực loạn cuồng dông bão cấp mười hai

Không tiếng bước chân

không một lời giã biệt

em đi rồi…

Đêm câm điếc, một mình anh sấm sét

một mình anh mưa gió tơi bời

Lã chã ngoài khung cửa

sao rơi kìa… sao rơi!

Em

Trong mỗi giấc mơ anh

chưa một lần trăng khuyết

trong trang thơ anh viết

chưa một phút em buồn

Bao nhiêu lời ví von

trước vầng trăng tuyệt mỹ

muôn thuở vẫn trăng tròn

hắt ánh vàng ngạo nghễ

Xem thêm:  Nhà thơ Nam Trân cùng những bài thơ hấp dẫn nhất mọi thời đại

Muôn thuở là chúa tể

ôi, vẻ đẹp thư nhàn

thăm thẳm miền tiên phật

gọi anh lìa nhân gian

Em gần trong tấc gang

mà thơ anh lạnh nhạt

câu giận, giận ơ hờ

câu thương, thương hời hợt

Ngày long đong, tất bật

Đêm lưng không ấm giường

Em như trăng huyền hoặc

lặn ngụp giữa đời thường

Chiu chắt bao yêu thương

Em trao anh thầm lặng

một nụ cười sạm nắng

ấm hơn ngàn trăng suông

Để giờ anh vỡ lẽ

lời yêu sao

giấy trắng hồn em trải

câu thơ nhoà… rưng rưng!

Hai phiên toà

Rời phòng xử án bước ra

người đàn bà bỗng khóc oà như mưa

vai gầy xô lệch nắng trưa

áo khăn ngơ ngác, giấc mơ kinh hoàng

Dẫu là một kẻ vô can

mà nghe chuyện chị hàm oan, thương thầm

nhói lòng tôi, nỗi đau câm

nỗi đau con kiến kiện nhầm củ khoai

Biết tìm ai?

biết mong ai?

ngước trông trời vẫn nằm ngoài tiếng kêu

người như chị, hẳn còn nhiều

tôi quen mượn tiếng bọt bèo, dửng dưng

Giật mình, một tiếng chuông rung

Phiên toà mở lại giữa lồng ngực tôi!

Hạnh phúc

Cuộc kiếm tìm chẳng một phút ngừng đâu

dù trong tay anh bây giờ: chiếc kim đáy bể

em nhỏ bé, mong manh, nhưng em là tất cả

bầu trời của anh, mặt đất của anh

Nơi bắt đầu của cuộc trường chinh

cả anh và em, nào ai còn nhớ?

bao nhiêu sự tình cờ, bao nhiêu điều cắc cớ

xui chúng ta gục ngã vào nhau

Ngã vào niềm khao khát, giấc chiêm bao

dệt thời gian thành chiếc nôi nhung lụa

trên đầu ta, mặt trời không lặn nữa

dưới chân ta bất tử những con đường

Và quanh ta tất cả hoá vĩnh hằng

mái chợ, con sông, góc rừng, nẻo phố

nhưng trời đất còn bao nhiêu ẩn số

em chưa từng cặn kẽ, cũng như anh..

Hạnh phúc là tìm kiếm để hy sinh

những báu vật trong mắt nhìn lấp lánh

tay đã trong tay mà lòng không yên tĩnh

được yêu nhau là để được bắt đầu

Cuộc kiếm tìm chẳng một phút ngừng đâu

hạnh phúc!

Khuya mưa

Hai bóng người lướt thướt

dìu nhau ngoài mưa rơi

Trong ô cửa kính nhỏ

ai ngồi kia đơn côi?

Ghen với cả ba người

Tôi run như cửa kính.

Ký ức Bửu Long

Hồ không rộng, núi không cao… nơi ấy

Cây cỏ, chùa chiền, đất đá cũng thường thôi

buổi em về, Bửu Long thành thắng cảnh

cho anh yêu

yêu cả vạt mắc cỡ đầy gai quanh chỗ ta ngồi

Còn đó Bửu Long… lạnh trắng một vòm trời

em mất hút – bỗng dưng thừa thãi hết

anh thành con chim tháng ngày mang tiếng hót

bay ngược chiều những lứa đôi vui!

Long Hải biển chiều nay quay quắt nhớ

Anh tìm em điên đảo cả mây trời

những con ốc mượn hồn chập chờn ẩn hiện

triền cát dài bập bỗng trước đơn côi

Em hãy đến – dù có là ảo tưởng

nắng tắt rồi, biển sậm tím dần kia

cát ấm nóng nhưng làm sao sưởi được

trái tim run trong bão tố xa lìa?

Em hãy hiện về đi, trăng ơi, đừng mọc sớm

hoàng hôn đừng che khuất dáng hình ai

anh về lại gốc dương nghìn năm đứng

gọi tên em dù vô vọng mệt nhoài…

Một mình

Nửa chiều,

hay mới xế trưa?

chập chờn nhạt nắng, thưa mưa ngoài thềm

gối tay nằm giữa lặng im

giật mình, hai mắt ướt nhèm cả hai

Muốn vùng dậy, bứt đôi tai

hét vang mà chạy ra ngoài cô đơn.

Trên đây chúng tôi đã cập nhật Chùm Thơ Đặc Sắc Của Cao Xuân Sơn Phần 1 mời các bạn đón xem phần 2 với những bài thơ tuyệt vời. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bài viết của chúng tôi!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …