Tuyển chọn những bài thơ hay viết về nghề giáo (nghề dạy học). Đó là những vần thơ ca ngợi công việc dạy học của các thầy cô giáo nói chung.
BÀI THƠ: NGHỀ GIÁO VINH QUANG
Tác giả: Ho Nhu
Nghề Nhà giáo muôn đời vẫn vậy
Tiễn trò đi là thấy vinh quang
Một nghề cao quý đàng hoàng
Mỗi năm một chuyến “đò ngang” gửi lòng
Mặc dù vậy không mong báo đáp
Chẳng ngại ngần bão táp mưa sa
Thương trò tình nghĩa ruột rà
Trồng cây chỉ muốn nở hoa đẹp đều
Mặc trời đất bao điều năng động
Sự biến thiên cuộc sống luân hồi
Đời người từ lúc nằm nôi
Đến khi nhắm mắt mới thôi học thầy
Chẳng so tính nơi đây nới đó
Yêu thầy cô để tỏ hiền tài
Kiến thức không của riêng ai
Chỉ cần chăm chỉ miệt mài tu nhân
Ngày hiến chương muôn lần ghi tạc
Nghĩa thầy trò không khác cha con
“Trăm năm bia đá thì mòn”
Ơn thầy dạy dỗ lòng son vững bền.
BÀI THƠ: NGƯỜI TRỒNG CHỮ
Tác giả: Huỳnh Trọng Ưu
Có những nghề dập vùi trong tâm trí
Giữa bon chen đời yêu mến tôn thờ
Có con người hạnh phúc rất đơn sơ
Chọn nuôi trẻ, đưa đò làm lẽ sống!
Hi sinh ấy đáng được đời trọng vọng
Hiến dâng mình vì nòi giống Tiên Rồng
Cho mỗi ngày xanh rừng chữ Cha Ông
Để đời ngát hương, con Hồng cháu Lạc!
Cho hôm nay rộn rã vang bài hát
Tận núi rừng đến biển đảo khơi xa
Từ thị thành đến thôn bản bao la
Ôi đẹp sao giai điệu nghề cao quý!
Lấy tinh thần dệt bài ca thâm thúy
Đem nhân tâm thêu lý trí nhân văn
Đời văn minh gương tiến bộ công bằng
Sứ mệnh kia thuộc về người trồng chữ!
Cả dân tộc hướng về nghề nghĩa cử
Ngày tôn vinh, đời cao quý vinh quang!
BÀI THƠ: NGHỀ “ƯƠM TRỒNG”
Tác giả: Phong Đại
Không quản ngại đêm ngày mưa nắng
Dẫu nhọc nhằn cũng chẳng kể công
Mải mê lặng lẽ “ươm trồng”
Chèo, đưa trò nhỏ qua sông giúp đời
Lòng nặng trĩu đầy vơi trăn trở
Biết chẳng giàu nhưng lỡ yêu nghề
Để rồi thoả nguyện đam mê
Cho dù nghèo khó không hề tiếng than
Xin được tặng cả ngàn câu chúc
Đến Thày Cô nơi bục giảng đường
Những lời đẹp đẽ yêu thương
Hãy vì trò nhỏ…mái trường thân yêu.
THƠ TÂM SỰ: XIN LỖI CHỒNG VÌ VỢ LÀ GIÁO VIÊN
Tác giả: Hồ Tịnh Văn
Xin lỗi chồng vì vợ là giáo viên
Cứ tưởng rằng con thuyền xuôi mát mái
Nhưng chồng ơi, tình đời sao ngang trái
Vợ giáo viên chồng cực đến trăm bề
Sáng đến trường giờ lên lớp lê thê
Vợ dạy hết lớp này sang lớp nọ
Trưa ở lại căn tin ăn tạm bợ
Con chẳng ai lo, lại đến tay chồng
Trưa nghỉ ngơi vất vưởng cũng chạnh lòng
Đầu giờ chiều, lại lo đến tiết
Vợ hòa mình cùng trò yêu mải miết
Bài học chưa hoàn thành, trò đợi ngày mai
Hoàng hôn buông trên nẻo đường dài
Vợ chạy nhanh lên đường về tổ ấm
Ở nơi ấy chồng, con đang trông ngóng
Nồi cơm chiều đã toả nóng mắt cay
Chén cơm vội vàng ăn chẳng kịp no ngay
Vợ lại phải soạn bài, mai lên lớp
Đổi mới, chủ đề, giáo dục chưa tính trước
Vợ cùng đồng môn phải mò mẫm khảo tra
Nửa đêm trường vợ mới trải mình ra
Người uể oải vì tháng ngày vất vả
Vợ giáo viên chồng “chẳng lo gì cả”
Chỉ lo kiếm tiền và thay vợ chăm con
Tháng năm qua cuộc sống vợ mỏi mòn
Thương chồng con nhưng biết làm sao được
Bởi yêu nghề thuở nhỏ từng ao ước
Vợ suốt đời bám đuổi một giấc mơ
Xin lỗi chồng vợ giáo viết vần thơ
Cùng chia sẻ và mong người thông cảm
Lỡ lấy vợ giáo viên người ơi, khổ lắm
Chẳng biết làm sao cho hạnh phúc đong đầy.
Dưới đây là bài họa đối lại:
BÀI THƠ: EM ƠI! ĐỪNG NÓI THẾ
Tác giả: Lãng Du Khách
Sao lại thế! Em ơi đừng nói thế
Thương em nhiều mà chẳng thể sẻ chia
Để thay em thức khuya và dậy sớm
Đôi vai gầy tần tảo gánh trẻ thơ.
Tình của anh dành em vô bến bờ
Chỉ mong em dốc sức với tương lai
Lũ trẻ thơ yêu hình hài từng con chữ
Và cuộc đời lưu giữ trọn giấc mơ.
Đời anh đã tuổi thơ từng mê mải
Vần i tờ với bài học đầu tiên
Trang vở kia còn in dấu cô hiền
Ru anh vào cõi thần tiên mơ ước.
Chẳng thay được nhưng theo em từng bước
Sát cùng em tâm ước nguyện trồng người
Và ta cùng hưởng nụ cười hạnh phúc
Của bao người khi đến lúc trưởng thành.
Việc nhà ư? Anh sẽ cùng chia sẻ
Chỉ mong em luôn vui khỏe tới trường
Trọn tình thương cho từng trang giấy nhỏ
Là anh vui vì đã có công mình.
Vui em nhé cho tình đời mãi sống
Gắng ươm mầm cho nòi giống phồn hoa
Để đất nước vang khúc khải hoàn ca
Và muôn nhà luôn thuận hoà hạnh phúc!
BÀI THƠ: NGHỀ THẦY
Tác giả: Phúc Vinh
Đã trót cưu mang trót phận tằm
Bể dâu kết kén phải ươm tơ
Mặc cho đời đã mờ đen trắng
Vẫn giữ lòng son vẫn nồng nàn
Trót thân bảy nổi trót ba chìm
Giữa đời ô trọc chẳng ô danh
Vẫn giữ khuôn vàng ni thước ngọc
Mặc giữa ê chề trọng với khinh
Đã trót cưu mang phải nồng nàn
Đất nước đang cần lắm lời ru
Ru cho non nước luôn bền vững
Ru tuổi thơ ngây thấy cội nguồn
Đã trót cưu mang trót nồng nàn
Cho dù đang buổi cuối chiều buông
Mong manh sương gió mờ nhân ảnh
Bụi phấn vẫn vương tựa nhiễu điều…
NGHỀ SƯ PHẠM
Thơ: Quốc Phương
Nghề sư phạm là nghề cao quý nhất
Trái đất này..bao đất nước phồn vinh
Cũng trải qua Lý Đại Hóa Số Hình
Anh Văn Sử Địa rồi Sinh vật học
Ai sinh ra tự nhiên mà biết đọc
Nét chữ đầu đời ai chăm sóc cho ta
Rồi các môn..xã hội..tự nhiên là
Điểm tựa vững..đưa phồn hoa đất nước
Nghề cao quý..Nghề thầy cô đứng lớp
Dựng xây đời..ươm được những mầm xanh
Ngày hai mươi tháng mười một vinh danh
Nghề sư phạm..trưởng thành cho tất cả.
Theo Thuvientho.com