Tuyển chọn những bài thơ hay viết về các thầy cô giáo hiện đang công tác tại các vùng cao, vùng sâu, vùng xa, nơi đang gặp rất nhiều khó khăn..
Mặc dù vậy các thầy cô vẫn lạc quan vì mục đích cao cả là mang kiến thức đến những học trò của mình.
BÀI THƠ: TÔI LÀ GIÁO VIÊN VÙNG CAO
Tác giả: Nguyễn Đắc Hải
Tự hào giáo viên vùng cao,
Tình nguyện đi những chỗ nào khó khăn.
Chẳng chút do dự boăn khoăn,
Sẵn sàng cống hiến chẳng lăn tăn gì!
Cuộc đời toan tính làm chi,
Dễ đua nhau chọn, khó thì dành ai.
Tương lai còn rộng, còn dài,
Đừng quá suy nghĩ ngày mai thế nào.
Khổ nhưng cuộc sống thanh cao,
Đời không nên quá ước ao xa vời.
Cứ đi ắt sẽ tới nơi,
Tránh điều không phải gọi mời bản thân.
Nơi nào gian khổ đặt chân,
Khó khăn,vất vả sẽ dần trôi qua.
Đường vinh quang chẳng trải hoa,
Bước chân đến đích mới là thành công.
Đường đời đâu chỉ màu hồng,
Nhiều quãng đứt đoạn còn lồng màu đen.
Vui buồn, sướng khổ đan xen,
Nơi nào náo nhiệt, bon chen thì đừng.
Đường đời khó chẳng nên dừng,
Việc quá thuận lợi cũng đừng sớm vui.
Cay đắng, sướng khổ trải mùi,
Công thành, danh toại thì vui muộn gì!
BÀI THƠ: CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Hoa Huệ
Rời xa phố thị xôn xao
Em làm cô giáo vùng cao núi đồi
Mầm non nẩy lộc đâm chồi
Bàn tay chăm sóc vào đời bé thơ
Ngày qua tháng lại hững hờ
Em quên má phấn đợi chờ điểm trang
Vì đàn em nhỏ học đàng
Tương lai tươi sáng chẳng màng thời gian
Tuổi xuân mơ ước ngỡ ngàng
Hy sinh cô giáo lặng thầm ngày đêm
Bên trang giáo án êm đềm
Tuổi thơ đến lớp hồn nhiên bạn bè
Vai gầy gánh nặng tình quê
Học trò chăm sóc say mê nồng nàn
Gian lao khốn khổ chẳng màng
Bên đàn em nhỏ lòng tràn thương yêu.
BÀI THƠ: EM LÀ CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Võ Thanh Phong
Hai mươi cái xuân xanh đẹp tựa trăng rằm
Giã từ áo trắng em chọn nghề gõ đầu trẻ!
Ôm hoài bão lớn mọi thứ đều xem nhẹ
Sở phân công em về ngôi trường rất xa…
Bốn phía là rừng quanh năm đầy hoa
Học sinh nghèo nên đầu trần chân đất!
Dãy phòng nội trú mốc meo dột nát
Đêm nằm chỉ nghe tiếng ếch nhái kêu om…
Lý tưởng chọn rồi, nào tính lẽ thiệt hơn
Không lập gia đình vẫn có đàn con nhỏ!
Mặt mày lem luốt và những đôi mắt nhớ
Đã bao năm rồi cứ níu bước chân em…
Nghề dạy học cần đến hai trái tim
Một yêu bản thân mình, một để yêu lũ trẻ!
Khi dưới gối chiếc có vài giọt lệ
Đời sẽ hiểu rằng trái tim ấy còn trinh.
BÀI THƠ: THƯƠNG CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Duy Kế
Thương em, thương cả vùng cao
Tuổi xuân chan chứa má đào trẻ trung
Ở xuôi đâu có ngại ngùng
Lên đây em dạy sống chung đồng bào
Sáng chiều mây phủ núi cao
Mùa đông buốt giá ai nào đủ chăn
Học trò còn thiếu cái ăn
Nói chi sách vở áo khăn đến trường
Đêm hoang mưa ướt mặt đường
Cô đơn nhìn gió giỡn sương mà buồn
Việc xong chỉ biết nằm giường
Vùng cao xa vắng ra đường mà chi
Rồi ai cũng nghĩ xuân thì
Còn em dứt khoát bước đi theo nghề
Vùng cao sẽ ở không về
Mặc cho duyên số nó kia thế nào.
BÀI THƠ: THẦY GIÁO VÙNG XA
Tác giả: Cư-Nguyễn
Thương Thầy giáo ở miệt vùng xa
Núi lạnh đâu sờn vẫn thiết tha
Gánh chữ băng đèo sương buốt dạ
Mang đèn lội suối gió tê da
Yêu đàn trẻ dại ngoan hiền quá!
Chạnh đám em thơ chất phác là…
Lễ đến hương rừng thay của lạ
Mời Cô nải chuối gọi làm quà!
THƠ LỤC BÁT: CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Phương Lý
Quê em phố núi Lào cai
Một miền sơn cước đẹp thay cảnh tình
Yêu thương chất chứa lòng mình
Nguyện thành cô giáo chân tình bảo ban
Ngắm nhìn đứa bé trên ngàn
Khó khăn thiếu thốn vô vàn xót thương
Hàng ngày vượt suối đến trường
Mong manh tấm áo ngấm sương đông về
Đem từng con chữ vỗ về
Bảo ban dạy dỗ thành nghề tương lai
Dựng xây đất nước ngày mai
Hy sinh tuổi trẻ nơi này xa xôi
Nhớ nhà đêm lạnh đơn côi
Thương cha mong mẹ bồi hồi xứ xa
Tiện nghi thiếu thốn bỏ qua
Suốt đời vì trẻ,thiết tha yêu nghề.
BÀI THƠ: THẦY CÔ VÙNG CAO
Tác giả: Cẩm Chi Châu
Thày cô gùi chữ lên nương
Trồng người dạy chữ tình thương cuộc đời
Bám trường, bám bản, bám trời
Bám bùn, bám đá, bám người, bám dân
Học sinh như những người thân
Thày cô đâu ngại xa gần nắng mưa
Tình yêu biết mấy cho vừa
Chở đò suốt sáng tới trưa nhọc nhằn
Đồng lương cố gắng tiện tằn
Mua đường mua kẹo mời ăn trước giờ
Nhiều khi cũng thấy bơ phờ
Quanh năm khó nhọc bạc phơ mái đầu
Thày cô mải miết bắc cầu
Cái cầu tri thức từ mầu trắng tinh
Bắt đầu từ buổi bình minh
Đến khi chập choạng lặng thinh bốn bề
Đã yêu, thương lấy cái nghề
Tình yêu dạy trẻ chẳng hề đổi thay
Cho dù giá rét, heo may
Bám trường, bám bản mê say cuộc đời.
THƠ LỤC BÁT: ÂN TÌNH CÔ GIÁO VÙNG CAO
Tác giả: Dương Huỳnh
Thương em cô giáo vùng cao
Rời xa phố thị, em vào Tây nguyên
Cuộc đời nhà giáo triền miên
Sống nơi xa thẳm cao nguyên núi đồi
Em đem con chữ trao dồi
Đem lòng nhiệt huyết, đắp bồi tình thương
Cô trò chung sống mái trường
Tranh tre mái lá, bốn phương gió lùa
Mùa đông áo lá che mưa
Sớm chiều hai buổi, đón đưa cô trò
Tối về rét lạnh co ro
Khăn bông quấn cổ, em lo soạn bài
Nhiều hôm yếu sức mệt nhoài
Nhưng vì yêu trẻ không hoài tiếc công
Tình yêu đôi lứa mặn nồng
Nhưng rồi lỗi hẹn, em không ngày về
Sống nơi rừng núi sơn khê
Chim ca, sáo hót tràn trề lạc quan
Quên đi phố thị huy hoàng
Bon chen cuộc sống muôn vàn lợi danh
Em mang ước nguyện chân thành
Sống bên ‘con trẻ’ như cành măng non
Truyền thêm sức mạnh tâm hồn
Dạy thêm trí thức, để con nên người..
BÀI THƠ: PHẬN GIÁO VIÊN VÙNG CAO
Tác giả: Thầy giáo Hải
Ngày kỷ niệm một gói quà không có,
Lĩnh đồng lương trừ khoản nọ, khoản kia.
Bữa liên hoan bổ đầu giáo viên chia
Nghĩ mà tội cô thầy vùng cao quá!
Ôi! Cái nghề cao sang hơn tất cả,
Ngày qua ngày vất vả nào ai hay?
Đủ thứ việc lại phải đến đôi tay,
Mong đổi thay nhưng nào đâu có dễ.
Đấy, xã hội vẫn thường hay như thế.
Thấy bất công kể lể lại tự nghe.
Cảnh giáo viên thì trên búa dưới đe,
“Chỗ nào thủng họ che cho bằng kín”.
Nhiều vấn đề bức xúc thôi đành nhịn,
Lên án thì phải nhìn kỹ xem ai.
Họ có quyền dù họ có làm sai,
Vẫn cứ đúng chuyện bi hài giáo dục.
Bao thầy cô cả năm ròng trên bục,
Ngày của mình lại thôi tự chúc nhau.
Những tiếng cười sẽ vơi bớt nỗi đau!
Nghề nó bạc, đùm bọc nhau mà sống.
Thực tế buồn chẳng như mơ, như mộng.
Ừ cũng đành, vẫn cống hiến biết sao?
Đã trót rồi theo cái nghiệp thanh cao,
Chả như ước như ao thôi đành chịu…
BÀI THƠ: NHỮNG THẦY CÔ KHÔNG CÓ QUÀ
Tác giả: Trần Đăng Khoa
Là thế đấy cô chẳng có quà đâu
Cứ sớm tối ra vào lòng suy nghĩ
Xa cha mẹ xa người mình thương nhớ
Biết làm sao trăn trở mỗi đêm về
Cô cũng muốn dạy môi trường khang trang
Nhưng đâu phải trường làng không ý nghĩa
Những đứa trẻ nhà nghèo ham học hỏi
Cô chẳng màng cảnh nghèo khó lầm than
Dân trong làng thương cô nhiều lắm đó
Biết ở đây gian khó với phong trần
Ngày lễ đến đâu có gì to tát
Dân mình nghèo chỉ củ sắn củ khoai
Chỉ có hoa trên rừng ngàn mưa gió
Chỉ có cơm lam khói bếp ban chiều
Chỉ có ong trên rừng làm mật ngọt
Tiếng khèn vang âm vọng khắp đất trời
Cô ơi cô dáng cô gầy bé nhỏ
Bỏ thành thị cô về với chúng em
Cô chăm lo từng giấc ngủ êm đềm
Từng nét chữ từng đường kim mũi chỉ
Em yêu cô yêu lắm hỡi cô ơi
Em xin hứa sẽ quyết chí học hành
Để thành đạt với những gì cô muốn
Xin tặng người trăm vạn lời yêu thương.
CÔ GIÁO VÙNG CAO
Thơ: Khánh Chi
Em là cô giáo vùng cao
Như hoa ban trắng khát khao dâng đời
Hân hoan ánh mắt nụ cười
Trò yêu con chữ, những lời thân thương
Mẹ cha còn phải lên nương
Tung tăng chân sáo đến trường với cô
Trập trùng đồi núi nhấp nhô
Đường lên hạnh phúc vô bờ gian nan
Những ngày nắng gắt, mưa chan
Những khi lũ lớn nước tràn mênh mông
Những chiều tuyết trắng mùa đông
Chân cô không mỏi lòng không nản lòng
Tuổi xuân dâng trái tim hồng
Thương yêu con trẻ cô trồng tương lai
Cô hiền như ánh ban mai
Nụ cười ấm áp, tóc dài áng thơ
Bản nghèo chưa đẹp như mơ
Vượt đèo băng thác, mưa to đường dài
Sớm khuya tần tảo miệt mài
Cô gieo hạt chữ….lên đài hoa thơm!
CÔ GIÁO VÙNG CAO 2
Thơ: Khánh Chi
Dân bản gọi…em là cô giáo
Vì trẻ thơ…dạy bảo nên người
Ghềnh đèo hiểm trở ngược xuôi
Cứ theo năm tháng lòng vui ngại gì
Nơi heo hút….mưa ghì thác đổ
Núi rừng thiêng…gian khổ không sờn
Có gì cao đẹp vui hơn
Vững lòng bám trụ không hờn chẳng than
Suối mưa lũ…tuôn làn bít ngõ
Con đường khô…đất đỏ bụi dầy
Nhưng lòng yêu trẻ mê say
Mây vương tóc rối hây hây nắng chiều
Thương biết mấy…bao nhiêu thơ trẻ
Cùng bên em…lối rẽ đến trường
Dân làng nể trọng mến thương
Nhọc nhằn gian khổ gió sương mặc lòng
Vì cuộc sống…còn mong chi nữa
Đường tương lai…nguyện hứa song hành
Giúp đời ươm những mầm xanh
Cô là hoa nhỏ ngọt lành tiếng thơm.
CÕNG CHỮ LÊN NON
Thơ: Huyền Mến
Có những người vẫn thầm lặng sớm hôm
Cõng chữ lên non trên con đường lầy lội
Chẳng quản nắng mưa hân hoan bước tới
Mang cả tâm tình đến với vùng cao.
Đoạn đường vừa xa lại vất vả gian lao
Họ vẫn cứ đi chẳng khi nào chùn bước
Nở nụ cười tươi như sắp nhìn thấy được
Những đóa hoa rừng đang từng bước khoe hương.
Có những người đang đi giữa mờ sương
Quần áo lấm lem bởi đất đường dính vội
Ai cũng hành trang: thịt, rau, gạo, muối
Mang tới bản xa thiếu thốn đủ điều.
Có những người mang cả những thương yêu
Gửi vào lời ca,tiếng sáo diều…cổ tích
Tre lá đơn sơ chiếc lều tranh tĩnh mịch
Tiếng nói O,A ngơ ngác… mắt nai khờ.
Có những người mang cả những lời thơ
Dạy cho các em biết tôn thờ cuộc sống
Biết tình mẹ cha như non cao biển rộng
Biết vượt chính mình mang giấc mộng bay xa.
Có những người bỏ cám dỗ xa hoa
Suy nghĩ giản đơn thật là đáng phục
Lương chẳng đủ ăn ba đồng ba cọc
Vẫn cứ miệt mài dạy học dưới trời khuya.
Có những người sang thế giới bên kia
Vẫn không quên trong mắt già con trẻ
Cả cuộc đời hy sinh trong lặng lẽ
Cõng chữ….trồng người…làm vang vẻ núi sông.
CÔ GIÁO VÙNG CAO
Thơ: Bằng Lăng Tím
Tiếng vó ngựa vọng về theo gió
Tiếng ríu ran trẻ nhỏ tới trường
Mẹ Cha bận việc lên nương
Mình em tới lớp con đường dài thêm
Rừng xanh lá sương đêm còn đọng
Em đứng đây đợi ngóng học trò
Sông dài suối rộng âu lo
Vượt bao ghềnh thác mong đò bình yên
Em cô giáo dịu hiền xinh xắn
Mắt đen huyền tóc ngắn ngang vai
Thương đàn em nhỏ dặm dài
Lên đây gieo chữ tương lai tươi hồng
Dù gian khổ vẫn không lùi bước
Tình cô trò sau trước bên nhau
Bản làng ngô lúa xanh màu
Cây đời bén rễ dưới sâu đất này…
Theo Thuvientho.com