Tuyển chọn những bài thơ hay viết về loài hoa mang tên hoa trinh nữ (hoa mắc cở, hoa xấu hổ). Bên cạnh đó là những vần thơ tình hoa trinh nữ thật hay, buồn, lãng mạn,.. dành cho những ai đang yêu.
BÀI THƠ: HOA TRINH NỮ
Thơ: Triệu Phú Tình
Em có phải là loài hoa trinh nữ
Cứ e thẹn giấu mình đi là sao
Tình yêu thì rõ ràng em đã trao
Nhưng tâm cất giữ nơi nào vậy bé
Mải thu mình sợ ai đó chạm nhẹ
Xấu hổ hoài mắc cỡ mãi kì ghê
Đừng thế nữa anh cảm thấy vụng về
Đụng gai sắc tổn thương mình em ạ
Hoa trinh nữ màu tím đẹp rất lạ
Chỉ yêu gió ngọt nhạt đến bên thôi
Thì anh đó nhẹ nhàng gần lắm rồi
Bớt giấu mình xấu hổ đi em hỡi
Hãy vui cười đón chào bình minh tới
Và hồn nhiên duyên dáng được không em
Rồi từ từ kể tí một anh xem
Lý do gì mà cứ e thẹn thế
Yên tâm đi khó khăn gì em kể
Anh sẽ giúp vì anh rất yêu em.
BÀI THƠ: TRINH NỮ HOA
Thơ: Mi Pha
Em muốn viết cho anh nhiều hơn thế
Về tình người và kể chuyện trên non
Về trái tim em đã rõ khuyết tròn
Đây một nửa mỏi mòn đang trông đợi
Em muốn nói rằng tim em chấp chới
Ánh mùa Thu như xới mảnh vỡ hồn
Đã bao lần em muốn đến và hôn
Nhưng e ấp đầu thôn do mắc cở
Người ta bảo em là không rạng rỡ
Ấp ôm tình nhung nhớ trong chiêm bao
Hễ ai trao ân ái và ngọt ngào
Bàn tay khẽ đụng vào em khép lại
Trăng bẽn lẽn nhìn em mà ái ngại
Ánh ru tình cỏ dại một loài hoa
Ừ không sang, không đẹp nhưng mặn mà
Hồn quân tử ngà ngà say say mãi
Thoảng trong gió một tình yêu khờ dại
Tím thật buồn nhưng mãi mãi thời gian
Hạt sương mai thấm đẫm thật dịu dàng
Hương da thịt miên man trong ngào ngạt
Hoa trinh nữ ngây thơ cũng khao khát
Cũng cuộn dâng dào dạt giữa vô biên
Cũng nõn nà ẻo lã với thiên nhiên
Xin khát cháy vô miền thiên Thu mộng.
HOA TRINH NỮ
Thơ: Duy Tuấn
Có một loài hoa thật khiêm nhường
Từng làm say đắm đấng quân vương
Dịu dàng e ấp ngây thơ quá
Loài hoa TRINH NỮ mọc ven đường…
Hoa chẳng kiêu sa tựa nụ hồng
Đâu được rực rỡ lúc đơm bông
Mà sao níu chân người lữ khách
Qua đây chợt thấy xốn xang lòng!
BÀI THƠ: CHUYỆN TÌNH HOA TRINH NỮ
Thơ: Phú Sĩ
Anh có nhớ chuyện tình hoa trinh nữ
Nhuốm nỗi buồn người viễn xứ xa xôi
Bước sơn khê khuất lối chẳng quay về
Nàng chờ đợi mỏi mòn chiều bóng xế
Anh có nhớ câu chuyện tình xưa kể
Lời hẹn thề thiếu nữ vẹn tình quê
Có ngờ đâu ngày người lính trở về
Lập chiến công bằng bộn bề máu đỏ
Ngày hợp hôn vườn yêu chưa mở ngõ
Nàng âm thầm tan vỡ trái tim yêu
Bởi cuộc tình xây trên nỗi quạnh hiu
Màu tang tóc muôn chiều còn vương lại
Nàng lặng lẽ trút tình buồn hoang dại
Đếm u sầu xa mãi mối lương duyên
Chàng say sưa với chiến thắng hư vinh
Quên chua xót tâm tình nàng thiếu nữ
Rồi từ đó người xưa không còn thấy
Tiếng thương lòng năm ấy thuở nồng say
Chỉ còn đây hoa tím nỗi thương dài
Còn run rẫy khi tay người chạm tới ….
Hoa vẫn tím … mãi một màu chờ đợi
Xin đừng làm tổn hại đóa hoa rơi
Bởi tình yêu nàng khao khát trong đời
Khi vụn vỡ là trọn đời xa mãi….
HOA TRINH NỮ
Thơ: Trần Oanh
Hoa trinh nữ phơi mình trong mưa nắng
Nhìn mảnh mai đậm sắc chẳng phai màu
Sống ven đường đan nỗi nhớ về sau
Tình tha thiết chịu muôn mau nghĩa lặng
Giọt sương ngàn treo lủng lẳng chứa chan
Cánh hoa mỏng vùi thân tràn thấm lệ
Tím chung thủy hương đưa hoài yêu thế
Đời khắc ghì mà để lại vấn vương
Hoa trinh nữ đêm trường nằm trước ngõ
Rất yêu kiều cùng gió quyện với mây
Dẫu mong manh uyển chuyển đậm vơi đầy
Dáng nhỏ nhẹ thân dây tình lưu luyến.
BÀI THƠ: HOA MẮC CỠ
Thơ: Liêng Nguyễn
Gai xếp nhé…em Hoa Mắc Cỡ
Để cho người nâng đỡ thương yêu
Nỗi buồn che dấu sớm chiều
Sương rơi lạnh buốt liêu xiêu khép hờ.
Bên đời đã bơ vơ tím nhạt
Cũng là Hoa nhưng khác mạng phần
Phước duyên Trời cũng phân vân
Cho Hoa Trinh Nữ ngại ngần đón đưa.
Theo nắng sớm tình vừa cảm thấy
Bướm lượn lờ run rẩy ngẩn ngơ
Nghĩ mình Hoa dại nhạt mờ
Thế là khép lá…duyên mơ để chìm.
Thì thầm gió đến tìm Trinh Nữ
Thật tình yêu lữ thứ Trời trao
Se duyên hạnh phúc dạt dào
Em Mắc Cỡ mãi…làm sao kết tình…
BÀI THƠ: HOA XẤU HỔ
Thơ: Phạm Công Phúc
Đâu có phải là mình mắc cỡ
Mà nói ra lại sợ chia ly
Chạm vào em cụp là vì
Tình không đằm thắm nghĩ chi thêm buồn
Với bản chất em luôn gìn giữ
Vì tên em trinh nữ kiêu sa
Tuy không hương sắc mặn mà
Vẫn thường rung động thiết tha chân tình
Thường khoe sắc thân hình nhỏ bé
Cả cuộc đời mạnh mẽ vươn lên
Ở đâu sống cũng vững bền
Cho nên ai cũng biết tên em mà
Chỉ có một loài hoa như vậy
ít được người cảm thấy mến thương
Em thường sống ở vệ đường
Bình minh đón những hạt sương trong lành.
BÀI THƠ: HOA TRINH NỮ
Thơ: Cỏ Hoang Tình Buồn
Nhện giăng kín, sương dày em cam chịu
Anh nhớ đừng bỏ níu lá nghiêng chao
Hãy cho em ôm hoài bảo ngọt ngào
Dù mộc mạc, giữa bao nhiêu thiên hạ.
Tình em trao… thiết tha luôn tất cả
Dù thân em nhan sắc đã thua nhiều
Nhưng một lòng sống mãi với tình yêu
Ru hạnh phúc trong những chiều tắt nắng
Em cho anh tình bằng câu thầm lặng
Không kiêu sa nhưng sâu lắng thắm màu
Mãi một lòng, che dấu những thương đau
Dù ngăn cách… tháng ngày em vẫn đợi.
Có nhiều lúc giữa đời em bước tới
Anh vô tình, thương gởi mãi về đâu?
Em ngẩn ngơ…phải xếp lá khóc sầu
Rồi bẽn lẽn…nhớ nhau…luôn hờn dỗi.
TRUYỀN THUYẾT HOA TRINH NỮ
Thơ: Diệp Ly
Một buổi chiều nhạt nắng giữa mênh mông
Anh tìm em bên bờ sông kỷ miệm
Trên tay anh cành hoa màu tim tím
Kể chuyện tình hoa trinh nữ em nghe.
Làng quê nghèo thuở ấy rất xa xưa
Khi đất nước còn trong thời chinh chiến
Có đôi trẻ với tình yêu tha thiết
Đang đợi ngày se kết chuyện trăm năm.
Chàng lên đường theo tiếng gọi non sông
Nàng ở lại ôm nỗi lòng thương nhớ
Đâu biết đi là trời yêu tan vỡ
Biệt ly sầu là cách trở sông thương.
Say chiến trường nhìn máu đổ thê lương
Tim người cũ không còn như ngày cũ
Lá thu rơi tình thu sầu ủ rủ
Máu hận thù lạnh giá phủ tình yêu.
Ngày chàng về xa lạ biết bao nhiêu
Nàng yếu đuối sợ tay chàng vấy máu
Lạnh tim yêu,lạnh tình người áo não
Nàng xa chàng lúc khoác áo vu quy
Lệ chảy dài theo từng bước chân đi
Tiếc duyên xưa tiếc những gì đã có
Nàng gục chết bên bờ sông xanh cỏ
Hồn hóa thành hoa trinh nữ hôm nay.
Cô gái xưa sợ bàn tay đẫm máu
Hoa bây giờ cũng sợ lắm bàn tay
Nếu như ai vô tình hay cố ý
Chạm khẽ vào lá sẽ khép lại ngay.
Hoa tím hồng cành lá phủ đầy gai
Để che chở nụ tình xưa tinh khiết
Lòng thủy chung,một tình yêu bất diệt
Đất cỗi cằn vẫn biêng biếc cành xanh.
HOA TRINH NỮ
Thơ: Phạm Hùng
Người ta bảo… Em là cỏ dại
Nhất chí liền chẳng cãi nửa câu
Cũng do nhớ mãi…tình đầu
Nên là “ong bướm khẽ bâu”…khép liền.
Nơi rừng núi ngang nhiên cổ thụ
Ở ven đồi cư trú…là em
Đôi khi cũng thấy khát thèm
Nhưng…phù du đó…thoảng xem bỏ ngoài.
Em cứ vậy, mặc ai đàm tiếu
Lặng lẽ vươn vì hiểu thân mình
Cho dù không đẹp…chẳng xinh
Để rồi tím rộ… Khắc tình thủy chung!
HOA TRINH NỮ
Thơ: Hương Hà
Ngày xưa nghe mẹ kể nhiều
Câu chuyện cổ tích những chiều mưa giăng
Có ông vua trẻ băng rừng
Xuất binh trừ giặc tưng bừng chiến công
Khi về gặp một bóng hồng
Vua nghe xao xuyến trong lòng rưng rưng
Mời nàng về chốn hoàng cung
Lụa là gấm vóc rồi dâng cho nàng
Trên ngôi hoàng hậu chín tầng
Nàng đẹp ngây ngất như vầng thái dương
Mẹ ơi…! Con là người thường
Nên tình yêu cũng không hương sắc màu
Chẳng ham vật chất sang giàu
Không mơ có được nhà lầu như ai
Ước tình đẹp tựa nắng mai
Mơ sao có được bờ vai hiền hòa
Lặng thầm như một lòai hoa
Tên gọi trinh nữ thiết tha mặn mà
Không như hồng phấn kiêu xa
Không như khóm cúc loài hoa khoe màu
Chẳng như dạ lý sang giàu
Hoa trinh nữ đẹp như màu tình yêu.
HOA TRINH NỮ
Thơ: Pha Trong Tiếng
Đêm nằm nghĩ tới một loài hoa
Giữa chốn hoang sơ chẳng chói lòa
Lá khép thu mình khi động đến
Thân chìa duỗi thẳng ngó người qua
Màu lơ mộng ảo êm lời, nhạc
Sắc tím mơ màng ấm giọng ca
Bản tấu muôn đời trinh nữ trỗi
Không mùi thiếu vị chẳng kiêu sa.
HOA TRINH NỮ
Thơ: Cô Nguyễn
Hoa vốn dĩ chỉ là hoa Mắc Cỡ
Mọc đơn sơ muôn thuở ở ven đường
Không bon chen chi nơi chốn thương trường
Hoa chỉ sống bình thường đời hoa dại
Không đua chen vì rất nhiều ái ngại
Không xinh bằng Hồng Cúc lại như Mai
Hoa chỉ sống một góc chẳng cần ai
Phải bón chăm hay thay cho bầu nước
Cuộc sống hoa chỉ dựa vào chút phước
Của trời ban ít nước sống vậy thôi
Mặc cho đời… người có muốn đổi ngôi
Hoa vẫn sống trỗ ôi màu hoa thắm
Và người đời nghĩ hoa hiền lắm lắm
Có ngờ đâu hoa cũng gắm nhiều gai
Khách qua đường vội sờ mó bị ngay
Gai hoa nhọn đâm ngay mà rớm máu
Hoa cũng biết mà khép mình trước bão
Của tâm người trí não muốn bẽ hoa
Biết phận mình chẳng được sánh cùng nha
Hồng Cúc Lan mà người ta trân quí
Thế cho nên hoa chả buồn chẳng nghĩ
An phận mình thủ thỉ chốn đồng xanh
Và cuộc đời rồi cứ thế trôi nhanh
Hoa vẫn ngát giữa trời hanh nắng gió
Dẫu mọi người chả nhìn và ngắm ngó
Hoa vẫn tươi mà trổ đóa hoa đời
Sống như hoa thì mới thấy tuyệt vời
Thật giản đơn giữa khung trời lộng gió.
THƠ NGŨ NGÔN: HOA TRINH NỮ
Thơ: Cầm Đỗ
Tên em hoa trinh nữ
Một loài hoa xinh xinh
Không lộng lẫy lung linh
Chỉ mỏng manh chúm chím
Khoe đời biêng biếc tím
Thế thôi cần gì hương
Ai chê hoa khiêm nhường?
Giấu lòng hoa khép lá
Trên khô cằn sỏi đá
Hoa cứ nở hết mình
Mà vẫn nữ vẫn trinh
Nên tò mò muốn chạm.
HOA TRINH NỮ
Thơ: Thu Nga
Dịu dàng e ấp nhỏ xinh
Nhưng không thua kém lung linh sắc hồng
Để trang quân tử xiêu lòng
Đêm ngày mơ mộng dáng hồng thướt tha
Chuyện tình sơn nữ vang xa
Giọng nàng êm ái ngân nga trên ngàn
Xin cho một chút nắng vàng
Tình hoa dịu ngọt gửi chàng tình thơ
Ai kia say đắm ngần ngơ
Nguyện cùng trinh nữ tím trời xinh xinh
Tấm lòng nguyên vẹn băng trinh
Ai kia còn giữ trong trong tim dáng hình
Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Em đây giữ trọn mối tình thủy chung
Tâm hồn cao quý bao dung
Lời nguyền thủa ấy thiên thu đá vàng
Nguyện cùng sánh bước bên chàng
Tình yêu trinh nữ mơ màng hồn ai
Cùng anh thề ước trúc mai
Ngày vui nắng ấm tương lai đón chờ.
Theo Thuvientho.com