Tuyển chọn những bài thơ hay viết về những người phụ nữ với số kiếp truân chuyên, hồng nhan bạc phận. Đó là những vần thơ nói về người đàn bà bất hạnh, không gặp may mắn trong tình duyên và cuộc sống.
BÀI THƠ: MỘT KIẾP HỒNG NHAN
Tác giả: Đồng Kế
Tai nghe tê tái lòng ai
Trăm ngàn vạn tiếng thở dài mà thương
Một mình thân gái dặm trường
Đa đoan má phấn môi hường xót xa
Bao năm một cõi ta bà
Huyền mơ hão mộng những là trái ngang
Quê người khắp nẻo lang thang
Bao phen trắc trở lỡ làng tình duyên
Dạt trôi biết mấy mươi miền
Không nơi bến đậu lòng thuyền rạn đau
Tình côi một mảnh nát nhàu
Chỉ còn héo hắt một màu thở than
Tiếc cho mộng đẹp vỡ tan
Trăng lên trăng xuống trăng tàn còn mơ
Não nùng cả một trời thơ
Xót thương vô bến vô bờ.. ngàn năm!
BÀI THƠ: THÂN PHẬN ĐÀN BÀ
Tác giả: Ngọc Chi
Ôi thương quá tấm thân bồ liễu
Lỡ sa chân đục chịu trong nhờ
Mười hai bến nước đợi chờ
Em nào biết được bến bờ bình yên
Nếu lấy được chồng hiền tốt phước
Thương vợ con như nước dâng trào
Gia đình hạnh phúc biết bao
Yêu thương hòa thuận ngọt ngào quanh năm
Nếu xấu số lấy nhằm chồng dữ
Ngày rượu chè mấy cử li bì
Ra đường gái gú cặp đi
Vợ con bỏ mặc sầu bi đêm ngày
Bao cực khổ đắng cay phận bạc
Đành cắn răng phó mặc ông trời
Biết bao sóng gió tơi bời
Đành cam chịu đựng một đời khổ đau.
BÀI THƠ: PHẬN MÁ HỒNG
Tác giả: Hoàng Trọng Lợi
Trời sinh em kiếp má hồng
Vu quy em bước theo chồng rủi may
Ô hay cái nợ cái duyên
Ngỡ rằng có bến con thuyền ngừng trôi
Hỡi ôi bến chẳng được trong
Thế nên trăm mối tơ lòng em mang
Buông thì bia miệng thế gian
Tam tòng hai chữ hồng nhan gánh gồng
Tình giờ còn chỉ bằng không
Níu chân chữ nghĩa mênh mông cõi lòng
Sống trong một kiếp đoạ đầy
Con tim khô héo thân gầy lao đao
Thôi nào cam chịu phận thôi
Mặc đời xô đẩy số rồi biết sao
Biết bao nước mắt tuôn rơi
Mỗi khi đêm đến ông trời thấu chăng.
BÀI THƠ: KIẾP HỒNG NHAN
Tác giả: Duy Vinh Cao
Hồng nhan một kiếp truân chuyên
Mấy ai hiểu nỗi ưu phiền lòng nhau
Mới phẳng phiu…lại nát nhàu
Mới thương quấn quýt…buông sâu quên lời
Hồng nhan là kiếp nợ đời
Tả tơi cánh bướm gọi mời xác thân
Rượu uống say…tình chẳng cần
Tàn nhanh như khói thuốc vần bay cao
Má hồng nâng đỡ khát khao
Tới khi hết khát lại trao tay người
Lệ lại rơi…miệng vẫn cười
Đóa hoa đã sắp rụng rơi cánh tàn
Thương thay một kiếp hồng nhan
Phận đời như đã định mang đau buồn
Đêm khuya lắm…bước trên đường
Vẳng xa tiếng guốc…tiếc thương kiếp người.
THƠ LỤC BÁT: KIẾP HỒNG NHAN
Tác giả: Cẩm Chi Châu
Buồn thay một cánh hoa đào
Lụy tình nên phải rơi vào đa mang
Cuộc đời hơn mấy tấc gang
Mà mình phải chịu bước ngang cuộc tình
Thôi thì tự nhủ lấy mình
Lưới tình đã mắc bất bình với ai
Hồng nhan bạc phận chẳng sai
Má hồng da trắng mắt ngài chân thon
Môi hồng như tựa bôi son
Lưng ong thắt đáy mắt còn đong đưa
Nhiều chàng ra ngóng sớm trưa
Kể đâu trời nắng trời mưa mặc lòng
Tình trôi lệ chảy thành dòng
Cớ sao mình lại theo vòng xoáy trôi
Bồng bềnh như cánh bèo trôi
Lộc bình vẫn sống đơn côi một mình.
BÀI THƠ: PHẬN MÁ ĐÀO
Tác giả: Nguyễn Thành Diệu
Thương đời tố nữ dở dang
Không ngờ duyên kiếp lỡ làng thế sao?
Cớ chi chút phận má đào
Sớm thành cô phụ nghẹn ngào đời xuân
Cho dù cuộc sống gian truân
Sắc hương sánh tựa hồng quần tiểu thơ
Bướm ong bay tới lượn lờ
Trêu hoa ghẹo nguyệt phĩnh phờ triền miên
Nhưng nàng vẫn cứ điềm nhiên
Nắng mưa xuôi ngược kiếm tiền nuôi con
Ước mơ duyên mới vẫn còn
Ai người chân thật sắt son chung tình?
E dè cẩn trọng giữ thân
Đời hoa trải nghiệm một lần đắng cay
Để ươm hạnh phúc sau này
Khuyên em sớm chọn bờ vai tựa kề…
THƠ LỤC BÁT: HỒNG NHAN BẠC PHẬN
Tác giả: Sen Hồng
Sinh ra cái kiếp hồng nhan
Mĩ miều sắc thắm trời ban ngọc ngà
Nét xuân hương sắc kiêu sa
Lung linh mắt biếc dáng ngà eo thon
Nước da trắng mịn môi son
Nụ cười tươi thắm mê hồn bao anh
Vậy mà cuộc sống mong manh
Hứng bao cay đắng luôn dành cho em
Buồn phiền lệ đẫm bao đêm
Sao lòng chẳng được ấm êm bên nguời
Hồng nhan bạc phước đó người
Luôn bao cay đắng cuộc đời hẩm hiu
Tìm đâu cho thấy ngọt bùi
Cùng ai chia sẻ buồn vui tháng ngày
U sầu mắt lệ hờn cay
Tâm tư giờ biết dãi bày nơi nao
Thương thay duyên phận má đào
Sao nghe nức nở nghẹn ngào trong tim
Ước chi ta được lặng chìm
Vài giây nồng thắm để tìm mộng say.!
BÀI THƠ: XÓT PHẬN HỒNG NHAN
Tác giả: Sen Nguyễn
Lệ uất nghẹn trong lòng đau quá
Tình cảnh này ôi quả xót thương
Buồn cho số phận má hường
Trách trời sao nỡ để vương vấn sầu
Bao khổ cực nào đâu vội trách
Gói vào tim tìm mạch sống non
Để cho hạnh phúc mãi còn
Con người nhỏ bé lòng son vững bền
Dẫu mang bệnh vẫn quên ngọc thể
Cố lăn mình để lệ mãi trôi
Vì con cuộc sống phải nhồi
Thân mình gánh chịu chẳng thôi miệt mài
Tinh duyên ấy ngày mai giã biệt
Nợ không còn đau xiết buồng tim
Khóc thương phận số lặng chìm
Nửa chừng gãy gánh đàn im nhịp tàn
Thương một kiếp hồng nhan đổ vỡ
Khóc thân mình tiếng thở xót chua
Mặc cho gió bão cứ lùa
Cũng đành chấp nhận phải thua một đời
Bệnh mang nặng tiền ơi nào có
Vẫn miệt mài sức đọ buốt đau
Thương ai cuộc sống mãi nhàu
Xót người thương cảnh muốn lau lệ buồn.
PHẬN MÁ HỒNG
Thơ: Tùng Trần
Vốn xưa nay mang thân phận má hồng
Như con thuyền xuôi theo dòng nước chảy
Cũng có khi bị tiếng đời mai mải
Phải âm thầm chịu trăm đắng ngàn cay
Một cuộc tình nếu có lỡ không may
Vì trái ngang bởi an bài tạo hoá
Dù biết rằng mấy ai nguôi buồn bã
Nhưng đàn bà nhận tất cả thiệt thòi
Hay phải chăng trời cao đã định rồi
Là phận gái mang mười hai bến nước
Đục hay trong chẳng thể nào biết trước
Chỉ mong sao gặp được chốn yên bình
Có những người quên mất bản thân mình
Sống chân tình bằng yêu thương hết thẩy
Ngay cả khi cuộc đời như sóng dậy
Vẫn âm thầm cố gắng để đậy che
Hay đôi lần trên khoé mắt đỏ hoe
Vì nỗi đau khiến cõi lòng se thắt
Gắng nén kìm ngăn tuôn dòng nước mắt
Cả cuộc đời lượm nhặt ghép yêu thương.
Dưới đây là phần cập nhật của bạn Quang Anh với những bài thơ song thất lục bát khoán thủ hay viết về kiếp hồng nhan bạc phận, xin mời bạn xem tiếp:
BÀI THƠ: XÓT THƯƠNG
Thơ: Lê Tấn An
XÓT khơi lại những hình bóng cũ.
THƯƠNG hồng nhan chớm nụ xuân đầu.
MỘT đời khổ cực nông sâu.
CÁNH nghiêng sắc tuyệt qua cầu tử sinh.
HOA bổng héo duyên tình đến muộn.
TÀN theo dòng nước cuốn thời gian.
PHÙ sa bể chớp nguyệt tràn.
DU ngoạn cung đàn giã biệt tuổi xuân.
GIỮA dương thế trầm luân ảo mộng.
CHỐN trần ai cuộc sống đoạn trường.
TRẦN miền một kiếp thê lương.
GIAN gian vất vã bước đường thương đau.
BÃO mưa suốt lòng nhàu buốt lạnh.
BÙNG bụi đời nghiệp cảnh lầm than.
XÓT THƯƠNG MỘT CÁNH HOA TÀN.
PHÙ DU GIỮA CHỐN TRẦN GIAN BÃO BÙNG.
BÀI THƠ: KIẾP HOA BUỒN
Thơ: Hà Thu
XÓT trong dạ cô phòng ủ rũ
THƯƠNG đóa hồng héo nụ còn đâu
MỘT thân khổ ái lụy sầu
CÁNH nhung tàn úa nát nhàu kém xinh
HOA chẳng đẹp như mình mong muốn
TÀN thu rồi đông cuộn mây tan
PHÙ dung sớm nở tối tàn
DU hành nhân thế lệ chan nhiều lần
GIỮA trần tục phù vân trống rỗng
CHỐN bể trần cuộc sống tai ương
TRẦN ai khổ lụy khôn lường
GIAN truân đón nhận thiện lương vạn màu
BÃO tố ập làm sao trốn tránh
BÙNG mấy lần lâm cảnh nguy nan
XÓT THƯƠNG MỘT CÁNH HOA TÀN
PHÙ DU GIỮA CHỐN TRẦN GIAN BÃO BÙNG.
BÀI THƠ: THƯƠNG KIẾP HỒNG NHAN
Thơ: Hoàng Minh Hằng
XÓT niềm nỗi cuộc đời con gái
THƯƠNG lỡ lầm phận mãi gieo neo
MỘT thân chống chọi tay chèo
CÁNH hồng chao đảo cuốn theo biển đời
HOA chớm nụ bỗng rơi nghiêng ngã
TÀN cuối thu úa cả xuân nồng
PHÙ vân huyễn ảo giữa dòng
DU hành thế tục hư không một mình
GIỮA muôn nẻo ai khinh rồi ghét
CHỐN quê người nghèn nghẹt dối gian
TRẦN ai lắm nỗi vô vàn
GIAN truân vất vả lệ tràn mỗi đêm
BÃO đâu tới bên thềm khe khẽ
BÙNG cuốn lùa một vẻ hồng nhan
XÓT THƯƠNG MỘT CÁNH HOA TÀN.
PHÙ DU GIỮA CHỐN TRẦN GIAN BÃO BÙNG.
Theo Thuvientho.com