Bùi Kim Anh sinh năm 1948 tại Thái Bình, tốt nghiệp Đại học sư phạm Hà Nội, là giáo viên dạy văn tại một số trường Phổ thông trung học ở Hà Nội. Bà có hàng ngàn bài thơ hay, ấn tượng, được nhiều người yêu mến.Bài viết dưới đây chính là tiếp nối của bài chùm thơ lục bát hay nhất phần I, mời các bạn tham khảo nhé. Chúng tôi tin chắc rằng bạn sẽ cảm thấy thích thú với cái nhìn mới mẻ, độc đáo của bà.
Lối Mưa
Lối về chiều lại mưa tuôn
Tôi thương hứng lấy giọt buồn cho tôi
Lối về chỉ có một thôi
Lênh lang thế nước biết trôi ngả nào
Người thì bước thấp bước cao
Tôi thì bước vội tính sao bây giờ
Buộc nhằng buộc nhịt câu thơ
Đảo điên bè ngược cơn mưa trở về
Lời Ru Cho Cháu
Lời ru tự ở nơi xa
Ngủ được không cháu lời bà gió đưa
Sài Gòn lạc mất lối trưa
Lời ru qua nắng có vừa giấc không
À ơi qua bao dòng sông
Thấm cơn mát đẫm mênh mông cánh cò
Ngọt ngào chắt đắng âu lo
Nhớ thương gói lại dành cho ngày về
Lời ru qua cả giấc hè
Mượn giời mây trắng mà che ru hời.
Lời Yêu
Con đường đưa em đến anh
Có hương hoa sữa để dành cho đêm
Gió đưa trăng ngả bên thềm
Em đi hết nửa nỗi niềm thì thôi
Con đường ngắn ngủi để rồi
Câu thơ nối mãi đôi lời quẩn quanh
Lời yêu trót đã để dành
Nhặt lên lại sợ khô cành rụng hoa
Nào đâu ngã bảy ngã ba
Mà người cách mặt cho ta nhớ thầm
Không đi thì tự dối lòng
Đi thì lại sợ người không thấu tình
Phận gái thì phải giữ mình
Muốn yêu cứ phải nín thinh mà chờ
Đêm không chở được câu thơ
Vì yêu em chịu bơ phờ nhớ thương
Lục Bát Bên Hồ
Mây lặng im… hồ lặng im
lặng im từng khắc ta chìm vào nhau
Mặc kệ đời với bể dâu
câu thơ ngày cũ nhuốm màu thời gian
Ở đây cỏ cứ xanh tràn
trời tan vào nước ta tan vào mình…
Lục Bát Cuối Chiều
Lục bát viết lúc cuối chiều
Nghe trong hơi gió đọng nhiều ưu tư
Lòng câm như bị cầm tù
Hắt hiu dồn lại mỏi dừ ước mong.
Buồn thì ra ngắm phố đông
Tội gì đóng cửa mà đong cơn sầu
Buồn thì ta lại yêu nhau
Tội gì ủ rũ cho mau cái già
Ngoài phố những hoa là hoa
Mua về ta cắm chật nhà mới thôi
Yêu đi cho trọn kiếp người
Kẻo mai thác lại tiếc đời buồn tênh
Mảnh Thời Gian
Chiếc lá chỉ sống có mùa
nắng chỉ gay gắt quá trưa thì tàn
ta ngồi vặt mảnh thời gian
đếm từng con kiến chạy ngang bờ tường
Một Ngày Ở Bãi Sông
Em về với chị bãi sông
Bên kia bến lở nên không có bờ
Muốn ăn oản phải lên chùa
Thương em ở phố phải mua miếng trầu
Vườn chị hẹp một hàng cau
Nắng rây vàng khế trao nhau ngọt ngào
Khoả chân một bậc cầu ao
Thương em ở phố thấp cao gót giày
Rằm xuân chỉ có một ngày
Bãi sông vườn chị rợp đầy nhớ thương
Một ngày để có quê hương
Thương em về phố con đường ngại chen
Một ngày có chị có em
Triền đê dốc vạt cỏ mềm bước chân
Gió đi để nắng tần ngần
Bao lần xuân nữa bao lần bãi sông
Muộn Màng
Thơ tôi là một mảnh vườn
Mong người đến đó ở luôn không về
Câu vụng dại ý ngô nghê
Lời nghe thít thắt nỗi đê mê chiều
Vườn xao xác đoá thương yêu
Luống nào cũng chỉ một điều vẩn vơ
Ý thơ đè nặng câu thơ
Muốn thoát ra sợ đụng bờ giậu thưa
Mong người đừng ngại nắng mưa
Chở cho tôi cả giấc mơ muộn màng
Nếp Người Chẳng Thay
may mà tôi vẫn là tôi
cơm ăn đủ bát đứng ngồi đúng nơi
nói năng thì vẫn đủ lời
câu thơ đủ chữ nếp người chẳng thay
buồn vui xếp cũng đã đầy
có thêm cũng chỉ thêm dầy vần thơ
tuổi nhiều nhẹ bớt ước mơ
sớm yên bữa sớm chiều thơ thẩn chiều
Ngậm Ngùi
Người ta đi đông đi tây
còn tôi quanh lại ở ngay xó nhà
Những chỉ lo việc đàn bà
tứ thơ eo hẹp trong ba chuyện đời
Vu vơ chiều để nắng rơi
xe lơ đễnh chở lẻ loi cái buồn
Tôi đi đón ngọn gió nồm
Đường Cổ Ngư phủ hoàng hôn xuống hồ
Tôi đi như trong cơn mơ
thèm khoảng đất lạ để thơ lạc vào
Tôi chỉ là kẻ ước ao
yếu chân chẳng vượt nổi rào mà bay
Ngỡ Là
Ngỡ là chín tầng mây xanh
Lên cao chỉ thấy loanh quanh là trời
Ngỡ người tha thiết để rồi
Cả tin trao trọn kiếp đời đa mang
Ngỡ cầm vàng phải giữ vàng
Cái giàu dễ tuột cái sang dễ hèn
Ngỡ đâu hai tiếng ghét ghen
Ba phen chìm nổi bảy phen đoạ đày
Ngỡ anh là của em đây
Mà ngăn cách mà chân tay rã rời
Tình sao tệ thế tình ơi
Chín tầng địa ngục ngỡ người thành ma
Ngỡ là yêu đến tận già
Đường xa đi đến ngã ba ngỡ là
Người Ơi, Nghe Gió
bây giờ em đã sang sông
đò xưa vắng bóng bởi không có người
tiếc thương một vệt mây trôi
bận chi để nặng đôi lời vấn vương
cầu đông hai lối ngược đường
muộn chiều nghẹn nắng lạc phương trở về
buồn như cỏ mướt bờ đê
người ơi nghe gió lê thê nỗi niềm
Nhặt Nắng
Giá như đừng có ngày xưa
Cho người gặp lại khỏi ngơ ngẩn người
Lời nào cột lại với lời
Bông hoa tim tím nhắc thời ấu thơ
Anh như chiếc lá ngu ngơ
Em như cái nụ đợi chờ hạt sương
Tình như gió thoảng bên đường
Ngày xưa be bé chỉ thương nhớ nhiều
Giá như xoay được nắng chiều
Cho ban mai biết được yêu một người
Ngày xưa vụng dại thế thôi
Em về nhặt nắng mà phơi nỗi niềm
Nhặt Trăng
Thuyền thơ thả bến Tây Hồ
Mây vơ vẩn gió hững hờ đợi ai
Tôi là một kẻ quăng chài
Buông câu để kéo một vài ý thơ
Tôi là một kẻ ngẩn ngơ
Bỏ nhà bỏ cửa lên chờ vầng trăng
Một năm có mấy đêm rằm
Một đời có được vầng trăng riêng mình
Biết ai là khách chung tình
Lên Hồ Tây để cho mình có ta
Chú cuội ngồi gốc cây đa
Còn tôi nhặt ánh trăng tà làm thơ.
Nhòa Khói Mây
Bao giờ lượt chị đi xa
Em dẫn lũ kiến đưa ma thêm lần
Đời người mấy dặm phong trần
Mỗi dặm là mấy bước chân thôi mà
Bao giờ lượt chị đi xa
Nén nhang ai thắp cũng nhoà khói mây
Khóc thương dẫu có trọn ngày
Người ta chiếc bóng ai hay lúc tàn
Vòng hoa kết một đám tang
Người dương đưa đến nghĩa trang thì dừng
Câu thơ nào viết nửa chừng
Nửa câu theo chốn lạnh lùng rong chơi
Thương nhau viếng một đôi lời
Để cho thơ khỏi theo người cõi âm
Lối đi thảng thốt hương trầm
Kiến tha từng chữ để cầm nỗi đau
Nỗi Đời
Vào chùa nói chuyện với sư
Đêm về thức để tương tư cảnh thiền
Người không đến được cõi Tiên
Bởi tham gánh cả ưu phiền mang đi
Giàu sang thì cũng là gì
Một khi hạnh phúc ngoảnh đi không thèm
Ai ơi ngửa cổ mà xem
Trời buông mây trắng làm rèm che trăng
Câu thơ gửi lên chị Hằng
Kèm son phấn với chiếc khăn lụa ngà
Bốc lên giời cả cây đa
Hẳn người xưa cũng thiết tha chữ tình
Tiếng chuông thỉnh giữa lời kinh
Câu thơ viết giữa nhân sinh rối bời
Thương người lầm lụi giữa trời
Thân như chiếc lá nằm phơi bên đường
Thương ta dãi gió dầm sương
Sớm một nẻo chiều một phương kiếm tìm
Bao giờ thời lòng bình yên
Thời câu thơ hết ngả nghiêng nỗi đời
Núi Một Mình
Quên đi bực dọc ngày thường
ta lên Bách Thảo để thương lấy mình
Ta đi hóng phút vô tình
cứ thư thả chẳng rối tinh chuyện đời
Từ xưa núi của đất trời
hay người nhớ cảnh đắp bồi thành non
Núi một mình lối mỏi mòn
một ngôi chùa nhỏ soi con hồ dài
Lòng mà chẳng bấn trần ai
rủ nhau lên núi sớm mai mới về
Một ngày cảm giác sơn khê
cỏ xanh mướt cỏ bốn bề thiên nhiên
Cho ta rũ hết ưu phiền
cho ta sống giữa hồn nhiên với mình
Nửa Đêm
Người đừng có ước già đi
Để ta ước lại cái thì còn xuân
Hoa mận mới nở trắng ngần
Tiếng chim líu ríu trước sân sau nhà
Hoa xoan tím tím hoa cà
Thẩn thơ mái tóc xoã xoà ngang lưng
Người đừng nói câu nửa chừng
Để ta tỏ nỗi ngập ngừng với ai
Nửa đêm nở đoá hoa nhài
Nửa đêm trăng khuyết đi sai đoạn đường
Thoảng trong gió thoảng mùi hương
Chậm chân nhện thả tơ vương cửa buồng
Rằm Không Trăng
“Làm sao cắt nghĩa cõi người…”
Đang vui vẻ bỗng ứa lời buồn đau
Kiếp người dài ngắn biết đâu
Làm sao ai biết kiếp sau thế nào
Ngó lên trời chẳng có sao
Vin vào đâu biết thấp cao phận mình
Kiếp người giữa kiếp phù sinh
Cháo cơm đặt giữa nhân tình đảo điên
Bẻ hoa bán kẻ ưu phiền
Bắt tôm cá bán thả miền hồ ao
Phóng sinh để mua má đào
Phóng tay lại để mua vào đầy tay
Thả tiền mua áo mua giày
Đốt cho hồn để ăn mày ngẩn ngơ
Ngó lên trời chỉ có mưa
Rằm không trăng để người đưa tiễn hồn
Nén nhang thắp để mà thương
Hư vô lẫn kẻ bên đường lầm than
Cỏ xanh rồi cỏ lại tàn
Hoàng hôn khi tắt còn loang nắng chiều
Biết là sương khói phiêu diêu
Làm sao trọn kiếp vẫn yêu cõi người
Rơi
Bất ngờ một chiếc lá rơi
Tưởng đông rớt lại cho người lạnh vai
Tưởng là rét mướt còn dài
Ủ trong hơi ấm đợi mai ấm lòng
Tưởng là anh giữa giấc nồng
Nắm vào trống vắng ngả không gối kề
Giữa đời thực giữa cơn mê
Sống trong mộng sống bộn bề lo toan
Bất ngờ hợp bất ngờ tan
Tưởng là thấu cõi ngỡ an tâm thần
Gió thì mát ở sau sân
Nắng thì dội mưa thì dần ước mơ
Bất ngờ rơi xuống vần thơ
Buồn vui xô đẩy vật vờ thành câu
Anh ở đâu em ở đâu
Tưởng không mà có với nhau ở đời
Rũ Sầu
Người mà được như trong mơ
Thì ta yêu đến tôn thờ chẳng thôi
Người đi như gió giữa trời
Bỏ ta ngồi khóc cái thời trẻ trung
Gió bơi trong chốn mịt mùng
Mặc cho lá bới tứ tung bụi đường
Người đi tìm chốn yêu đương
Bỏ ta cho nắng cho sương dãi dầu
Bỏ tiền mua cau với trầu
Quên vôi thì biết tìm đâu giấc nồng
Bỏ ta người có sướng không
Ta về khép cánh cửa đông rũ sầu
Rũ Thu Choàng Áo
Thôi người ở lại ta về
hiên chùa một bóng cảnh quê một người
hạ qua từ lúc nắng rơi
rũ thu choàng áo lòng ngời trang kinh
trần gian quen thói nhân tình
người bỏ quên kiếp sinh linh nặng nề
Thôi người ở lại ta về
nơi người nhàn tịnh bộn bề nơi ta
buồn – vui trở lại mái nhà
tài trai thu lại chân toà hư không
mặc cho ai cứ nặng lòng
đời chỉ là cuộc tang bồng mà thôi
sinh ra để nợ với đời
trả vào cửa Phật trọn đời thân tâm
Ta về trong cuộc trầm luân
thơ thành lời nguyện âm thầm khi đêm
Sóng Chao
Người ơi tan cuộc trở về
để câu thơ
lại gồ ghề nhớ thương
trách lòng sao lại vấn vương
trách tình
sao lại chọn đường cách xa
Ong bướm thì yêu nhành hoa
gió yêu ai
để biết
ta yêu mình
trót sinh ra thói hữu tình
mắc vào gai
để rối tinh
tơ lòng
Người về để gió trống không
con hồ nhỏ cũng bềnh bồng sóng chao
Tay Nắm Phải Gió
sợ rồi nhân nghĩa trái ngang
số đà như vậy biết quàng vào đâu
gió to sợ gãy nhịp cầu
mưa to sợ ngập nẻo sâu lối về
một niềm tin giữa u mê
một bình yên lạc bộn bề lo toan
sớm mai kéo loáng bức màn
tay nắm phải gió mở choàng vạt đêm
Thăm Cha
Con tìm cha ở cõi âm
Cỏ không xanh cỏ âm thầm đất đen
Nỗi đau lâu đến lãng quên
Nén nhang thấp xuống khói lên mịt mờ
Con tìm cha giữa hoang sơ
Khoảng vô hồn để bơ phờ lối đi
Thắp Đêm Rằm
Bày ra cái cuộc giá như
Để cho người cứ từ từ buồn vui
Giá như nói được cạn lời
Câu thơ còn lại một hơi thở dài
Giá như thức dậy sớm mai
Thấy may thấy rủi cài ngay cửa buồng
Mặt người nhìn biết ghét thương
Lòng không vướng bước không vương nỗi niềm
Nén nhang thắp rũ ưu phiền
Thì xin hương khói ngưỡng thiền tận tâm
Đồng này dương đồng này âm
Ước mà thành thật để ngầm ước ao
Cổng giời thì rõ là cao
Cổng người ta bước hết vào lại ra
Khi nắng hạ lúc sương sa
Vần thơ sáng vần thơ nhoà giá như
Thời Gian Cháy
Bao giờ mình lại gặp nhau
thời gian cháy thời gian đau đáu lòng
Biết nơi đâu chốn tận cùng
kiếp này riêng biết kiếp chung nơi nào
Xin cho ngọn lửa bốc cao
cháy thành tro nỗi thấp cao cản đường
Thương
Tơ trời vương ở ngọn chanh
Em như con nhện loanh quanh khép vòng
Trầu xanh têm với vôi nồng
Ăn vào say đến ửng hồng cả môi
Thương nhau vạch núi thề bồi
Ngửa tay che ánh mặt trời để yêu
Thương Câu Lục Bát Buông Rèm
ta như lục bát lối quê
vụng gieo đành lỡ bộn bề tứ thơ
ta như câu hát xửa xưa
cứ vòng vo cứ đong đưa một mình
biết rằng làng vẫn mái đình
biết rằng tình vẫn nặng tình quê hương
thay rồi cái nhịp vấn vương
cũ rồi cái dáng bên đường lạ quen
thương câu lục bát buông rèm
để ta lỡ để ta ghen với trời
Thương Nhau
Thương nhau chín bỏ làm mười
Không thương nhau nữa nói lời chát chua
Cau xanh mấy nắng thì vừa
Vôi nồng mấy độ thì ưa miệng người
Ăn trầu thì phải đỏ môi
Mới hay ăn ở nửa đời nhạt tênh
Ngồi lệch lại sợ đò vênh
Đắm đò tan bến lềnh phềnh cò con
Thương nhau thì tiếng cười giòn
Không thương nhau nữa bồ hòn ngậm vui
Cái ngủ mày ngủ cho rồi
Để mẹ quẳng gánh lo đời xuống sông
Tìm Trong Phố Cũ
Lại về Hà Nội nhé anh
Phố xưa em vẫn để dành lối đi
Trách nhau lần nữa làm chi
Hoa tầm xuân có còn gì nữa đâu
Hạ Hồi đã hết hàng dâu
Quang Trung hương sữa mái đầu ngả sương
Cách nhau chỉ một đoạn đường
Ai hay xa cách đôi phương thế này
Về Hà Nội với hàng cây
Bằng lăng tím ngắt nở đầy dưới mưa
Lại về với những vần thơ
Nối dang dở để bây giờ trọn câu
Lại về với thuở yêu đầu
Quên đi anh nhé dãi dầu đã qua
Ta về Hà Nội với ta
Tìm trong phố cũ mái nhà mộng mơ.
Tình
Tỉnh tình tinh
Cũng cái tình
Cởi ra
Lại cột
Chặt mình với ta
Hết nụ lại nở ra hoa
Đứt thôi lại nối
Những ba bảy lần
Tình Già
Chưa cùng uống chén rượu say
Giấc đêm chưa thoả nỗi ngày mà thương
Em giờ chẳng thể lạc đường
Tóc anh rẽ lối màn sương rủ mòn
Phủ mờ tuổi tác phấn son
Tát trong quá khứ nét còn nét rơi
Rượu em đã uống cùng người
Rượu anh đã uống ở nơi đứng ngồi
Lửa bén cơm chỉ nửa nồi
Tình già uống chẳng cạn hơi rượu đầy
Ngượng ngùng nói ngượng ngùng tay
Tình già uống rượu chẳng say chỉ nồng
Tình Nhân
Người ta thiếu bạc kiếm tiền
Tôi nay thiếu cái tình riêng kiếm người
Gánh ân gánh oán rong chơi
Tìm tri kỷ để trao lời cận môi
Đã tin theo tận cuối đời
Đã yêu thân xác chẳng rời tấm thân
Ngỡ đâu hai chữ tình nhân
Cứ quay quắt cứ xoay vần chẳng tha
Một lời trót đã mặn mà
Dẫu người thay đổi dẫu ta cơ hàn
Người ta đãi cát tìm vàng
Tôi ngồi đan cái giần sàng bán đi.
Tóc Gần Gió Mây
lên Tam Đảo tĩnh lòng thơ
sương hay mây xoá ướt mờ lối đi
rêu chen bao lớp còn gì
loang vết hoang giữa xanh rì cỏ cây
lên Tam Đảo biết sương dày
mây mơn man kẽ ngón tay nhẹ buồn
lượm hoa dại để mà thương
dẫm lên cỏ ướt chạnh vương hương người
lên Tam Đảo mình ta thôi
để đơn chiếc để thả lời thi nhân
thả hồn rũ trắng bụi trần
tóc cài hoa dại tóc gần gió mây
Trên Đường Giảng Võ
Là chợ mà chỉ có người
Phơi phong từng đám giữa trời lơ vơ
Con đường hai vệt nắng mưa
Cái cơn trái gió có chừa mặt ai
Đời như sợi chỉ dễ phai
Nay còn chưa chắc thì mai mong gì
Vạ vật tê cả bước đi
Cát lầm lụi cát còn gì để đau
Chợ người chẳng bán người đâu
Dãi dầu bán cái dãi dầu mà thôi
Tự Ru
Ngủ đi trở giấc làm chi
Gió bay ngoài ngõ trăng đi giữa trời
Mặc ta thức mặc đêm trôi
Câu thơ vơ vẩn giữa đời thực hư
Mặc ta thức với tương tư
Đường xa đất lạ lòng thư thái lòng
Ngủ đi say giấc ngủ nồng
Mặc ta thức với đêm không thấy bờ
Ngủ đi êm ái giấc mơ
Ba lời ru nữa cũng vừa ban mai
Câu thơ viết để riêng ai
Chạm vào nắng dọi sợ phai mất rồi
Ngủ đi giấc ngủ của tôi
Tự Thuật I
Ta như con kiến kiếm mồi
Tha cho đầy tổ giở giời tha đi
Ta như con nhện kiên trì
Tơ tình nhả rối dứt đi tơ lòng
Thả thuyền trôi giữa dòng sông
Neo vào bến lở nên không tới bờ
Cắm sào buông thõng câu thơ
Thành Trương Chi để bơ phờ tấm thương
Tự Thuật II
Ta làm thơ để tặng mình
Có ai đem bán chữ tình đi chơi
Thắt lưng toang toác giữa trời
Của vui dốc hết còn lời ủ ê
Bên nhẹ buộc gió gánh về
Qua sông thả bớt nặng nề xuống sông
Vấn Vương Dại Khờ
ta thương mỗi chiếc lá khô
thương câu thơ cứ bơ vơ một mình
ta thương một vạt hoa xinh
mong manh chẳng biết tên mình là chi
dại khờ lan khắp lối đi
tím li ti trắng li ti cả đời
chẳng ai lạc lối thảnh thơi
tự nhiên hoa cỏ đan lời gió sương
giời quên rắc hạt bên đường
giời quên tên để vấn vương dại khờ
nhặt hoa cắm vào trong thơ
ta thương hoa lại ngẩn ngơ thương mình
Về Cà Mau
Là nơi cuối của đất này
Nơi mình tay lại cầm tay ngỡ ngàng
Nào đâu xa để muộn màng
Men theo triền nước khẽ khàng bước chân
Là nơi sông biển ái ân
Đước xanh bao kiếp bao lần đất sinh
Trót mang lấy một chữ tình
Ngàn năm cây cỏ nát mình vì nhau
Là nơi đất mũi Cà Mau
Đất đen như thuở ban đầu hoang sơ
Mình về với tuổi ngây thơ
Dõi theo con sóng tìm bờ nước trong
Là nơi đây đất tận cùng
Mặn mòi biển, ngọt ngào sông đắp bồi
Nghe tình yêu gọi muôn nơi
Dang tay ôm cả gió trời mênh mang.
Về Với Mảnh Vườn
Phố lui vào một mảnh vườn
Em về với chị chiều vương ngang thềm
Bãi ngô non vạt cỏ mềm
Triền sông vắng để con thuyền buông neo
Phố lui vào mảnh vườn nghèo
Chia nhau từng bắp ngô teo tóp mùa
Mình như hai đứa ngây thơ
Thả đôi chân chạy dọc bờ nước trong
Cổng hoa tím cả hư không
Nắng xuân chờ chút gió đông cuối chiều
Mảnh vườn nhỏ đến chắt chiu
Rằm em theo chị thắp điều ước mong
Viết Cho Mình
Tôi sống quanh quẩn trong tôi
muốn bứt ra hóng gió trời ngẩn ngơ
bức tường bưng bít câu thơ
lo toan ngăn lối ước mơ đi về
một tôi của niếm say mê
một tôi của những chiếc hè lang thang
muốn trôi theo đám mây ngàn
muốn yêu cho đến lỡ làng thì thôi
muốn thay một kiếp con người
bực mình muốn bứt cả trời vào thơ
Vu Vơ
Đời chỉ là cuộc vu vơ
câu thơ thì ngắn cơn mơ thì dày
Vu vơ anh đó em đây
cứ day dứt cứ lắt lay đợi chờ
Vu vơ ra trước cổng chùa
vọng theo làn khói hương vừa thắp lên
Vu vơ ngó kẻ ưu phiền
mặt nhăn nhó mặt lòng điên đảo lòng
Vu vơ thay kiếp khốn cùng
nào hay gió lạnh quá đông lại về
Một đời biết mấy cơn mê
một cơn gió thoảng nặng nề bước đi
Vu vơ là cái chi chi
mà sao đè nặng cả khi không buồn
Xâu Chuỗi Hạt Mưa
một mình gom cả ba gian
một mình gom hết dở dang vào mình
phơ phất bạc cũng chữ tình
qua cơn u uất một mình mình thương
một mình đi một dặm đường
nhìn đâu cũng chỉ vấn vương sợi buồn
sợi buồn xâu hạt mưa tuôn
đeo cho nắng để tắt cơn muộn phiền
Với những áng thơ trữ tình về cảnh vật xung quanh cũng như tâm tình người thiếu nữ trong thơ Bùi Kim Anh thật đẹp nhưng đâu đó vẫn phảng phất nỗi buồn, sự nhớ nhung, trăn trở không nguôi. Ngoài thơ lục bát, bà còn tham gia sáng tác những vần thơ tự do khiến độc gia phải day dứt, ấn tượng không nguôi. Cùng tìm hiểu thêm thơ trên trang web để hiểu thêm về tâm tư, tình cảm của bà nhé!
Theo Thuvientho.com