Home / Chùm thơ chọn lọc / Chùm thơ tạm biệt Mùa Thu hay, thơ tình giao mùa Thu-Đông (tàn Thu)

Chùm thơ tạm biệt Mùa Thu hay, thơ tình giao mùa Thu-Đông (tàn Thu)

Chùm thơ tạm biệt Mùa Thu hay, thơ tình giao mùa Thu-Đông (tàn Thu)

Tuyển chọn những bài thơ tạm biệt Mùa Thu hay với những sáng tác mới nhất. Những vần thơ tình giao mùa Thu-Đông với nhiều cảm xúc khó tả, những nỗi buồn, luyến tiếc và cả sự lãng mạn.. Đây là chùm thơ Mùa Thu cuối cùng trong năm trên trang Thuvientho.com các bạn nhé!.

Rồi cái mùa đẹp nhất cũng sắp sửa trôi qua. Những chiếc lá khô giòn cong mình cuốn theo làn gió. Mới ngày nào Thu còn e ấp, ngại ngùng đứng nép bên thềm chờ tiễn đưa . Mà giờ đây Thu cũng đang thu xếp hành trang để nói tiếng tạ từ.
Mấy đóa cúc buổi trước còn hàm tiếu, hé nhụy ngậm sương mai mà phút chốc đã qua thời kỳ mãn khai, tàn úa. Từng cánh mỏng nhạt dần, nhạt dần trong hơi thở vội vàng của mùa đông đang từ từ kéo đến.
Thảm nắng vàng mơ đã bắt đầu nhuốm hơi sương lạnh. Khoảng không trên kia thôi hết màu xanh khi mành Đông đang cố vây phủ khung trời bằng những mảng màu mây xam xám.

Thu sẽ đi, Thu sắp đi và Thu phải đi. Làm sao để giữ mãi bên ta một mùa Thu diễm tuyệt. Thu cũng luyến lưu lắm. Lời ly biệt Thu gửi trong làn gió heo may muộn màng đang thả hồn trên ngàn cây, nội cỏ. Cành lá cũng xác xơ vươn tay vẫy chào Thu lần cuối. Nặng trĩu hành trang Thu cúi đầu lầm lũi bước ngập ngừng theo vòng xoay của thời gian.
Trong cái khoảnh khắc giao mùa đầy lưu luyến ấy, tâm hồn thi nhân cũng vỡ òa với biết bao cảm xúc. Những tiếc nuối, vấn vương, hoài niệm đã hóa thành ngàn vạn lời thương, tiếng nhớ.
Hãy cùng chúng tôi chia sẻ khoảnh khắc ly biệt qua những vần thơ nồng nàn, da diết của những trái tim đa sầu, đa cảm đang thổn thức hòa chung nhịp đập để đưa tiễn mùa Thu trong chùm thơ Tạm Biệt Mùa Thu này các bạn nhé!
Tạm biệt mùa Thu!


GỬI VÀO THƠ – Thơ: Hoàng Lan


Mùa thu đi cuốn trôi theo kỷ niệm

Để đông về tắt lịm cả vần thơ

Nắng vàng thưa phai nhạt bởi sương mờ

Chỉ nỗi lòng vu vơ miền xa thẳm
Thu ra đi đông lại về lạnh lắm

Thơ run run không còn ấm hương nồng

Lời ru buồn ru giấc mộng đêm đông

Theo gió bay ruổi rong phương nào đó
Tiếc nuối thu nỗi niềm chưa kịp ngỏ

Mắt lưng tròng vò võ những hoài mong

Đành vậy thôi xin giữ lại trong lòng

Đếm thời gian xuôi dòng vào quá khứ
Sương cứ rơi, riêng cõi lòng ấp ủ

Chút hương nồng xưa cũ mùa dấu yêu

Lúc đông sang gom góp lại thật nhiều

Gửi vào thơ những điều thu chưa tỏ.


MÙA THU CẠN – Thơ: Mạc Phương


Mùa thu tàn có còn lại gì không?

Có nhói lòng về một thời kỉ niệm.

Con đường xưa nỗi buồn nào xâm chiếm.

Để sầu đau héo hắt ánh vàng.
Mùa thu tàn chấp chới gọi đông sang.

Trên bến mộng trái ngang đùa sóng biếc.

Người ra đi có bao giờ thầm tiếc.

Một mối tình ăm ắp những niềm vui.
Bước giọt lệ đắng bùi ngùi.

Rừng lá đổ ngập ngừng tia nắng xế.

giữa gió ngàn rì rào câu chuyện kể.

Sơn nữ buồn khao khát một mùa yêu.
Da diết nhớ dáng ai giữa rừng chiều.

Nhớ hương yêu đã qua miền đất hứa.

Chiếc lá vàng rạch ngang trời vết cứa.

Dấu chấm nào cạn nỗi nhớ tình thu?


MÙA THU ĐI QUA – Thơ: Mạnh Chiến


Mùa thu đi sao lòng ta thấy buồn

Bao kỷ niệm vẫn luôn ùa

Nhớ một thời còn ngây thơ vụng dại

Tình cảm nào có phải đó là yêu
Đứng bên ai trái tim đập thật nhiều

Để đêm về bao điều luôn thổn thức

Em là ai trong mùa thu rất thực

Sắc lá vàng nhuộm rực rỡ không gian
Trải bão bùng mưa nắng vẫn nhẹ nhàng

Lòng thanh thản giữa muôn vàn đau khổ

Của đời lá lìa cành kia lối mở

Nhường yêu thương ấp nở những mầm non
Như cuộc đời cha mẹ sống vì con

Của tình yêu dành cho nhau trọn vẹn

Cuối mùa thu như một lời hò hẹn

Sống trân thành chờ đến những thu sau
Khi lá vàng về nhuộm kín một mầu

Như nhắc nhở mong cầu niềm hạnh phúc

Bao khó khăn buồn rầu cùng phiền phức

Lá lìa cành vẫn thực sự yêu thương.


THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU – Thơ: Sen Hồng


Tiễn Thu về em đón nhận Đông sang

Mưa rớt rơi thay màu vàng của lá

Em gửi anh tấm chân thành tất cả

Mà bấy lâu chỉ dành trọn cho người
Đông đã về anh giữ nụ cười tươi

Đừng buồn thêm và lười yêu nữa nhé

Tình yêu đến bên đời ta rất khẽ

Và không đẹp tựa ta vẽ đâu anh
Mùa đông đến mang theo cơn gió lạnh

Hãy tự mình biết chăm sóc

Bận lòng chi yêu rồi xa dĩ vãng

Như Thu Vàng chấp nhận đón Đông sang
Tiễn mùa đi trong em rất ngỡ ngàng

Tim xốn xang nhớ hoài mùa Thu cũ

Nhìn đàn chim bay về nơi cư trú

Em nhủ mình viết khúc cuối tặng anh
Nguyện trời cao ban phép màu an lành

Người tôi yêu ở Xứ Thanh đủ ấm

Mặc mùa Đông trôi qua nhanh hay chậm

Mùa nối mùa cứ lặng lẽ trôi qua.


***Chùm thơ xem nhiều: Thơ tình Mùa Đông buồn(những vần thơ mùa đông buồn bã, cô đơn, nhớ người yêu nơi xa,…)


VẾT BỎNG MÙA THU – Thơ: Mạc Phương


Em giấu gì trong đôi mắt mùa thu.

Mà nhìn anh lại bần thần do dự.

Có phải là trong buồng tim nghẹn ứ.

Bởi thu phai lành lạnh chớm đông về.
Em giấu gì trong ánh mắt cận kề.

Đôi môi thắm ngập ngừng như hờn trách.

Vần thơ yêu vẳng bên tai lời mách.

Thu ghen hờn anh có biết không anh?
Chiều Hồ Tây liễu ủ rũ buông mành.

Giọt lệ sầu nhẹ lăn nơi gò má.

Bao lâu rồi giấu mưa rơi tầm tã.

Sắc tàn phai theo thu úa lá vàng.
Em giấu gì trong sâu thẳm đa mang.

Mà đớn đau mà âu sầu kí ức.

Khóc đi em cho nhẹ vơi lồng ngực.

Đông có về cũng ấm lại cõi lòng.
Em giấu gì trong nỗi nhớ mà mong.

Tình ra đi chẳng bao giờ trở lại.

Người ra đi em cũng đừng buồn mãi.

Thu qua rồi trời vẫn sáng em ơi!
Đừng giấu anh giữa năm tháng dần trôi.

Lau đi em cho khô dòng lệ đổ.

Đừng ước ao trở về nơi cuối phố.

Đông vào mùa giấu vết bỏng yêu thương.


PHÚT GIAO MÙA – Thơ: Sen Hồng


Thu qua rồi đông cũng đến thật nhanh

Nhớ em lắm mình anh đơn độc bước

Phải chi thời gian có thể quay ngược

Chúng mình đâu còn ước chuyện xa xôi
Mùa Thu đi Đông cũng đến thật rồi

Viết đôi lời gửi về anh rất vội

Hãy bình an đón nhận mùa sang mới

Chuyện chúng mình như những hạt mưa rơi…
Đông đến rồi lạnh lắm một phương trời

Yêu dấu hỡi! Nơi đó giờ có nhớ

Hai khoảng cách mà chung làn hơi thở

Đã quyện cùng duyên nợ phải không em
Phút giao mùa vui buồn mãi đan xen

Gió với mưa cứ chen vào nỗi nhớ

Trách ông trời cớ sao gieo tình lỡ

Để bây giờ em ngỡ ngàng Đông sang.


THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU – Thơ: Hồng Thùy


Gió heo may vờn quanh làn tóc rối

Chiếc lá già về cội giữa tàn thu

Chỉ còn đây ánh mắt nối lời ru

Sức sống lên từ khu rừng trơ lá
Anh thấy không mùa thu đi vội vã

Kéo mây về đám mạ sẻ lên non

Suối hát reo hơn hẳn tiếng cười giòn

Tình mãi đẹp khi mình còn gắn giữ
Mây lang thang trôi về nơi viễn xứ

Gió vi vu đỉnh ngự chốn thiên bồng

Nước nghiêng mình gợn sóng phía đầu sông

Vang khúc nhạc đẹp lòng tình ta mãi
Thu ra đi kéo trời đông về lại

Để bốn mùa còn mãi với non cao

Trái tim em vẫn thắm thiết ngọt ngào

Rừng thay lá nhưng tình đâu khâu vá
Thời gian ơi khắc ghi lời đa tạ

Yêu anh bằng tất cả phút hôm nay

Dù mùa sang lối cũ chẳng hề phai

Chỉ tình yêu đọng hoài theo năm tháng
Ai có qua vùng trời xanh lãng mạn

Tiếng thu chờ tâm trạng ngất ngây say

Xác lá rơi đệm bước ngõ yêu dài

Bỡi hồn thu không là bài tình cuối.


QUA NƠI HẸN CŨ – Thơ: Mạc Phương


Anh là người mà em lỡ yêu thương.

Lỡ vấn vương nên mãi sầu mãi khổ.

Mùa thu nào mưa cũng tràn lệ đổ.

Để cả đời em vẫn khổ vì anh.
Khung trời xưa hôm nay vẫn trong xanh.

Nơi hẹn cũ vắng bóng người yêu dấu.

Dòng thời gian nỗi buồn sầu thẩm thấu.

Mùa thu tàn em vẫn rất nhớ anh!


***Chùm thơ xem nhiều: Thơ Tháng 10(những bài thơ chào đón Tháng 10 yêu thương & nỗi nhớ..)

Xem thêm:  Bài thơ Vẹn nguyên ký ức tháng ba – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân


DẤU CHẤM TÌNH THU – Thơ: Mạc Phương


Dấu chấm nào đã chấm hết mùa thu.

Giữa sương mù câu thơ tình vẫn thắm.

Mối tình thu còn xuyến xao say đắm.

Qua tháng năm chẳng vơi cạn đâu anh!
Trời cuối thu mây lả lướt trong xanh.

Trên facebook em vẫn chờ vẫn đợi.

Thu có tàn và mùa đông có tới.

Nỗi nhớ anh vẫn ấm áp lòng em.
kìa anh ơi nắng bàng bạc màu kem.

Hôn má lúm đồng tiền cô sơn nữ.

Rừng thu xưa khi đôi mình tình tự.

Lá rải vàng ươm sợi nhớ yêu thương.
“Chẳng dấu chấm nào chấm hết vấn vương”

Cả bốn mùa trái tim hồng ngọn lửa.

Mãi bâng khuâng trong nỗi niềm chất chứa.

Uống từng dòng ngọt lịm mối tình thu.
Đôi mắt mơ màng nhìn lưới sương mù.

Trong ảo ảnh tiếng anh cười ấm áp.

Em vững tin vượt qua cơn bão táp.

Bởi tim em có điểm tựa tình anh.
Dấu chấm còn lơ lửng giữa trời xanh.

Trả về nơi câu thơ tình bỡ ngỡ.

Xuân hạ thu đông hoa rừng thắm đỏ.

Miền yêu thương mãi mãi vẫn ngọt ngào.

THU XA NHỚ – Thơ: Hoàng Lan


Biết làm gì để anh thôi không buồn nữa

Nhìn anh buồn em lệ ứa mi cay

Cuối thu rồi vài chiếc lá bay bay

Buồn hiu hắt nơi này anh có biết?
Tình yêu anh vẫn nồng nàn thắm thiết

Nhớ thật nhiều nhưng biết phải làm sao?

Thu dần tàn lòng em thấy nao nao

Giữa đại ngàn dâng trào da diết nhớ
Trái tim yêu bao nỗi đau rạng vỡ

Thương nhớ hoài sao thu nỡ rời xa

Anh thấy không mùa thu nữa đi qua

Buồn lắm đó nhìn thu xa lặng lẽ
Chỉ còn anh ở trong lòng của bé

Dù biết là không thể được bên nhau

Mùa thu này rồi đến những thu sau

Mối tình thơ đậm gam màu !


ĐÃ CUỐI THU RỒI EM CÓ NHỚ NGÀY XƯA

Phạm Khang
giờ đã là cuối thu

heo may về thơm mùi rơm rạ

mùi cốm thơm hương mật đồng quê

da diết nhớ tuổi thơ bên ruộng bãi

em thiên thần anh cũng tuổi hoa niên…
rồi xa mãi con đò quê không bến

rồi người đi xa lắm biệt sông đầy

hương cốm vẫn nao lòng một thuở

bãi vẫn đơm hoa không phụ bạc với người…
cuối thu

sắc vàng thiêm thiếp

chân trời vương thương lá rơi

không biết nơi đầu nguồn cuối bể

có ai còn nhớ tới những ngày xưa…!

CHIA XA – Thơ: Mạc Phương


Mình chia tay bao lâu rồi anh nhỉ.

Mùa thu về cúc vẫn nở vàng hoa.

Em nghẹn ngào nhớ ngày tháng đã qua.

Bao kỉ niệm đã trôi vào quá khứ.
Có còn đâu những đêm trăng tình tự.

Trên lối mòn hai đứa bước chung đôi.

Bàn tay nắm trao vị ngọt làn môi.

Tim hòa nhịp rộn ràng trong xao xuyến.
Giờ chia tay cứ dùng dằng quyến luyến.

Mong thời gian ngưng kết cả đất trời.

Để chúng mình quấn quýt mãi không thôi.

Nơi bến đời lá hoa reo náo nức.
Mùa thu xưa ấm nồng trong lồng ngực.

Sương giăng mùng lành lạnh nỗi buồn đau.

Bóng xa mờ kỉ niệm cũng úa nhàu.

Con đường cũ một màu loang lá đổ.
Trời vào đông con thuyền không bến đỗ.

Bến sông xưa gặp gỡ để làm chi.

Thác lệ tràn ngân ngấn mãi hàng mi.

Mong tâm tưởng một mùa đông không lạnh.

CẠN MÙA THƯƠNG NHỚ – Thơ: Mạc Phương


Mùa thu cạn một mình em mong nhớ.

Hít thật sâu hơi thở của mùa đông.

Mưa tí tách gõ nhịp cõi mênh mông.

Hồn khắc khoải trước cuộc đời lạnh lẽo.
Quãng thời gian đã cách chia hai nẻo.

Nẻo xôn xao ánh sáng của tình yêu.

Nẻo lặng thầm làm bạn với cô liêu.

Cảnh trầm mặc màn mưa giăng lặng lẽ
Nỗi niềm riêng vẫn cồn lên nhè nhẹ.

Lành lạnh sầu đang len khẽ trong tim.

Khép cánh cửa ru kỉ niệm ngủ im.

Ngọn gió bấc tràn về bao tê tái.
Mùa nối mùa ngày trống trải.

Ngập hồn hoa một khoảng trống vô hình.

Dòng lệ tuôn mặn đắng cả môi xinh.

Bao năm rồi vườn yêu thương bỏ ngỏ
Mưa đầu đông nỗi buồn về trước ngõ.

Bước chênh chao mòn mỏi những vấn vương.

Đã cùng anh đi gần hết đoạn trường.

Nay lỗi hẹn yêu thương em cất giữ.
Xin tạm biệt bóng hình người lữ thứ.

Trả lại anh vườn thượng uyển vầng trăng.

Những niềm vui vùng vẫy giữa cung hằng.

Em xây đập ngăn suối nguồn tình ái.
Đông lại về bắt đầu mùa gieo cải.

Vườn yêu xưa lại nở thắm vàng hoa.

Cải lên ngồng chẳng ngóng đợi người xa.

Em mỉm cười cho tâm hồn thanh thản.
Chúc nơi anh một cuộc tình viên mãn.

Em sẽ mừng rót chén rượu chung vui.

Dẫu đông lạnh cũng chẳng thấy ngậm ngùi.

Tô môi hồng đón mừng mùa xuân tới.

VU VƠ – Thơ: Mạc Phương


Cuối thu khắc khoải những niềm mong.

Ẩn giấu trong tim giấc mộng hồng.

Sợi nhớ ngẩn ngơ trên thảm lá.

Cuối đường người ấy có chờ không?
Xóm núi ngày xưa vẫn ngóng trông.

Bóng người lữ khách giấu trong lòng.

Nắng chiều hiu hắt còn hơi ấm.

Nhuộm tím mùa thu anh biết không?

NIỀM VUI BUỔI SÁNG – Thơ: Mạc Phương


Sáng cuối thu trời trong xanh bát ngát.

Mây bồng bềnh thả gót nhẹ dịu êm

Gió khẽ khàng ve vuốt mái tóc mềm.

Giọt sương đêm rung rinh trên lá biếc.
Mắt mơ màng nhìn mùa thu nuối tiếc.

Con đường quen là lạ bước chân xưa.

Góc phố nhỏ nhà mái lá lưa thưa

Rộn tiếng cười của tình yêu đôi lứa.
Căn nhà sàn vẫn bập bùng ánh lửa.

Nhưng cô đơn khi vắng bóng yêu thương.

Về đi anh cho thắm lại má hường.

Cho con tim xuyến xao trong lồng ngực.
Dòng kí ức vẫn đêm đêm thao thức.

Một vòng tay dịu mát cả mùa thu.

Một nụ hôn… khe khẽ tiếng chim gù.

Cho lửa tình trong khát khao rực cháy.
Sáng cuối thu con chim rừng thức dậy.

Khách thăm nhà ấm bát nước chè xanh.

Đôi mắt huyền lại bừng sáng long lanh.

Niềm hạnh phúc vỡ òa trong say đắm.
Anh nhưng đáy tim sâu thẳm.

Đang rộn ràng hạnh phúc phải không anh?

Mái tranh nghèo ấm áp giấc mộng lành.

Vòng tay mình không rời xa nữa nhé!

MÙA THU LÁ BAY

Thơ: Hạnh Nguyễn
Cuối thu rồi đẹp lắm phải không anh?

Gió se lạnh thấy trong lành buổi sáng

Cúc họa mi chớm nở trong thầm lặng

Bầu trời trong xanh ngập nắng trải vàng
vào thu trong nỗi nhớ mênh mang

Khóm cúc trắng dịu dàng đang đua nở

Như mây trắng bồng bềnh trên khắp phố

Những gánh hàng hoa chở cả mùa thu
Dạo trên con đường Hoàng Diệu, Nguyễn Du

Gió cuốn chiếc lá xoay như nốt nhạc

Cảnh sắc thu có chút buồn man mác

Lá vàng rơi xào xạc rãi khắp đường
Mùa cải vàng như níu khách tha hương

Nắng phớt nhẹ…đọng sương trên phố vắng

Dạo Hồ Tây ngắm mặt hồ phẳng lặng

Ngắm cánh diều..căng gió giữa trời xanh
Đến Châu Quỳ, Gia Lâm phía ngoại thành

Cùng chiêm ngưỡng cánh đồng hoa đua nở

Hương ngai ngái của cải vàng rực rỡ

Thấm đậm hồn quê thơ mộng thế này.

TÀN THU – Thơ: Mạc Phương


Có những ngày lại chẳng muốn làm thơ.

Vần trốn biệt câu chữ rơi lả tả.

Nắng thở dài cứ chập chờn buồn bã.

Mây rầu rầu để lá đứng lặng im.
Có những ngày thơ mải miết trốn tìm.

Giữa không gian vô tình lay ngọn gió.

Thoáng bồi hồi trước mùi hương hoa cỏ.

Mỗi thu tàn kí ức lại rụng rơi.
Có còn không một nỗi nhớ chơi vơi.

Trái tim yêu loạn nhịp rung náo nức.

Một dáng hình trước mùa thu rạo rực.

Nghe lòng mình yêu dấu cứ trào dâng.
Đã xa rồi những giây phút bâng khuâng.

Mà xót xa cho má hồng lẻ bóng.

Giọt sương đêm trên cỏ mềm trĩu mọng.

Trước mặt trời vẫn rực rỡ đó thôi.
Người mình yêu lại giã biệt nữa rồi.

Thu buồn bã nhường đông sang gõ cửa.

Cuối dốc đời bàn chân em lần lữa.

Cứ bồi hồi lưu luyến ở phía sau.
Em thẫn thờ ôm mãi nỗi niềm đau.

Nơi cửa ngõ trái tim sầu ngập lối.

Bởi yêu thương lại ra đi quá vội.

Để thu tàn đông tới cũng ngẩn ngơ.

PHỐ XƯA – Thơ: Mạc Phương


Bước chầm chậm trên con đường phố cũ.

Nắng hanh vàng lá cỏ cuối mùa thu.

Vẳng đâu đó ngọt ngào khúc hát ru.

Nghe nỗi sầu dâng buồng tim ứa máu.
Sáng cuối thu nỗi buồn nào nương náu.

Nén dòng châu đang lã chã tuôn rơi.

Tìm hơi ấm bàn tay đã buông lơi.

Nơi cuối phố nụ hôn nồng ngọt lịm.
Ngày đầu đông hoa phai tàn sắc tím.

Chiếc lá bàng vàng võ nỗi niềm mong.

Phố đâu còn ai đó đứng chờ trông.

Giờ tan sở đón bóng hồng dạo phố.
Xót phận đời nhận quá nhiều giông tố.

Để lỡ làng cả cõi nhớ hanh hao.

Biết về đâu trên quãng vắng năm nào.

Tìm dấu yêu ngọt ngào khi đông tới.
Miền quê xa em về qua bến đợi.

Bóng ai nghiêng vạt nắng cuối trời chiều.

Chân lạc bước giữa phố cũ liêu xiêu.

Hương hoa sữa nồng nàn bao thương nhớ.
Biết không anh vườn hồng xưa rực nở.

Chỉ mình em lạnh vắng cõi vô hồn.

Hoa tình yêu thắm mãi những nụ hôn.

Bao năm qua vẫn còn tươi sắc tím.
Gửi đến anh câu thơ tình ngọt lịm.

Cùng mùa hoa năm ấy của chúng mình.

Nhớ nha anh vào mỗi sáng bình minh.

Hãy mỉm cười nhớ tình xưa phố cũ.

HƯƠNG MÙA THU – Thơ: Lê Dũng


Thu đi Thu đã đi rồi

Chiều nghiêng ngắt bóng ai ngồi nhớ ai!

Thu đi hết bóng đổ dài

Giọt Thu vương rụng theo ngoài áng Thu
Thu đi vắng lặng lời ru

Trăng còn nửa mảnh gió hù lá bay

Thu đi vồn vã ai hay

Cành khô lá trụi cả ngày xanh xao
Thu còn để lại trời Sao

Mây buồn che khuất đường vào trăng soi

Thu đi vương vấn nhiều lời

Yêu thương dịu ngọt đầy vơi tận cùng.

THƠ TÌNH CUỐI MÙA THU – Thơ: Thu Trang


Chạm giọt sương buổi đầu ngày gặp gỡ

Thu và em hớn hở tựa nhân tình

Hé môi cười bên những nụ hoa xinh

Nghe chim hót buổi bình minh thức giấc
Thu cho em trải qua bao cung bậc

Cảm xúc nào in tấc dạ không thôi

Có đôi khi là cảm giác bồi hồi

Và nuối tiếc khi mùa trôi đi mất
Cuối thu rồi ong chẳng đi tìm mật

Cây trở thành kẻ hành khất mong mưa

Em vẫn yêu trong cảm giác dối lừa

Rằng thu đó như chưa hề ly biệt
Nhưng hôm nay hứng giọt sương tinh khiết

Thấy lạnh rồi đông thiệt chẳng phải mơ

Đành chia tay nhưng em sẽ đợi chờ

Hẹn năm tới ta hẹn hò thu nhé!

Cuối thu lúa cũng chín vàng

Em về thăm lại thôn trang yên bình

Áo dài duyên dáng đẹp xinh

Che nghiêng vành nón giữ gìn nét duyên.

CHIỀU CUỐI THU – Thơ: Dương Hoàng


Lòng thanh thản một mình ta dạo bước

Ngước nhìn trời rồi đếm ngược thời gian

Mùa thu nay đã đến lúc suy tàn

Đông vừa tới còn mang thêm chút lạnh
Nước êm ả phản chiếu trời lóng lánh

Gió nhẹ bay một chút chạnh trong lòng

Thả hồn mình theo dòng nước mát trong

Rồi chợt thấy chút mênh mông khó tả
Đông nũng nịu để buồn cho chiếc lá

Xác xơ cành rơi lả tả ngoài sân

Chút bâng khuâng lòng cũng thấy ngại ngần

Tự nhiên thấy bàn chân như chậm lại
Trời se lạnh cho hồn thêm hoang hoải

Ngọn đông phong làm khắc khoải nỗi niềm

Chiều nhạt dần cho khung cảnh buồn thêm

Nắng buông nhẹ để màn đêm kéo tới
Ta dạo bước mà đôi chân diệu vợi

Đông đến rồi người hỡi có buồn không

Khi chiều nghiêng ngắm mây trắng bềnh bồng

Có cảm thấy ở trong lòng trống trải.

CUỐI THU – Thơ: Khánh Ngọc


Lá vàng thu đã úa nhạt phai màu

Còn trơ lại cành đau sầu lẻ bóng

Ai tìm đến gửi hương tình lắng đọng

Xuống rừng hoang hực nóng cả hiên trời
Lạnh trong lòng hay gió biển ngoài khơi

Và bão tố cuộc đời luôn tấp nập

Bao hụt hẫng lấy gì ta khoả lấp

Giữa mưa ngàn ướt ngập buổi yêu đương
Kỷ niệm xưa đành bỏ lại phố phường

Của ngày đó còn vương nhiều lãng mạn

Niềm khát vọng khô cằn như hạn hán

Thèm trận mưa thắm bản nhạc ái nồng
Anh có về thắp ngọn lửa chiều đông

Choàng tay chạm má hồng thêm rực rỡ

Yêu trọn kiếp nghĩa ân đời chồng vợ

nào ghi nhớ những điều hay!

CHÙM THƠ TÌNH CUỐI THU TỪ CƯ DÂN MẠNG

CUỐN TRÔI MUỘN PHIỀN

Thơ: Huyền Lê
Lá vàng ngập lối ta đi

Chiều nghiêng nắng nhẹ như ghì bước chân

Mây e ấp, gió ngại ngần

Nghe lòng tê tái bâng khuâng mộng tìm
Con đường ngày cũ nằm im

Với bao kỷ niệm buồng tim chất đầy

Thu tàn…người hỡi có hay

Một mình ôm nỗi đắng cay ngậm ngùi
Tình xưa hãy cố chôn vùi

Từ nay thôi nhé, buồn vui lặng thầm

Bóng hình giờ đã xa xăm

Muộn phiền theo những thăng trầm cuốn trôi.

CHÉN RƯỢU TÀN THU

Thơ: Hoàng Anh
1.

Đêm nay trăng rụng xuống cầu

Mà sao rụng cả vô bầu rượu ta

Lỡ rồi uống ánh trăng ngà

Mình ta lẻ bóng đường xa mịt mù
2.

Ngoài kia trời đã tàn thu

Ta còn rượu với dòng dư lệ buồn

Lá vàng lá đỏ vội tuôn

Mới hay ta đến cuối đường tử sinh
3.

Rượu cay ta uống một mình

Nhìn trong gương vỡ ai hình giống ta

Chắc đời gã cũng xót xa

Nên ngồi nhậu với bao la đất trời
4.

Uống đi rượu đã khô môi

Uống đi em chén của đời bể dâu

Ta ngồi rót giữa nghìn sầu

Uống đi em để bạc đầu nhớ quên
5.

Cạn rồi chén rượu tàn đêm

Cạn đi chén nữa khóc duyên phũ phàng

Uống đi em chén ly tan

Ta dành ly cuối để tang cuộc tình!

THU TÀN

Thơ: Trần Minh Nguyệt
Thu tàn theo gió chuyển bay xa.

Màu nâu đỏ đi qua mùa nhung nhớ.

Thu quay bước để cho lòng bỡ ngỡ.

Những ưu tư, lặng những chát chao.
Nay Thu đi, cho ta nỗi khát khao.

Chút dư thừa, hanh hao rơi rớt lại.

Thu đã đi, cảm xúc bao hoang hoải.

Đợi đông về, độc trải, bước đơn côi.
Hình như Thu còn nắng ấm bờ môi.

Thu bỏ lại bên thềm đời êm dịu.

Lá vàng bay, lìa cây còn hiện hữu.

Gió dịu dàng, để lại chút Thu phai.
Thu đã đi, với nỗi nhớ u hoài.

Những trăn trở, mệt nhoài tâm tưởng.

Thả trôi đi cho lạc trôi gió cuốn.

Những nỗi buồn vương vấn cùng Thu.
Ban mai hồng, xoá sạch đám sương mù.

Cuộc đời sẽ êm ru lãng mạn.

Nỗi buồn như hạt sương mỗi sáng.

Tan biến đi khi ánh dương chói loá rạng ngời.

TÀN THU

Thơ: Nguyễn Văn Cảnh
Heo may se sắt cánh đồng hoa

Lúa uốn lưng ong sắp óng ngà

Lặng ngắm tầng mây đùn lớp lớp

Mà thương cánh én lạc xa xa

Quang âm cuộn chảy, ngày mau lụi

Sắc diện mờ phai, tuổi chóng già

Nếm mãi phong trần sao chẳng hết

Cao xanh cứ thế vẫn đùa ta?

ĐÊM TÀN THU
Đêm tàn thu sương mờ trăng gác núi

Ánh đèn vàng giăng lối phố ngủ yên

Tiếng ồn ào như lắng đọng vào đêm

Chỉ còn ta hồn mộng quanh gối chiếc
Gió lạnh về kéo hồn thu đã chết

Lá khô vàng gom dấu vết thu sang

Mây giăng hàng quét sạch bóng trăng tan

Cành thu rớt ngỡ ngàng rơi vào mộng
Còn lại trong tim chút hương tình lắng đọng

Ngày yên bình phẳng lặng nét thu xanh

Ngẩn ngơ lòng đêm gió mát trăng thanh

Hương tình yêu lên men tuần tháng mật
Mới gặp đông đã chứa mầm ly biệt

Có nào ngờ đêm giá rét tàn thu

Gió lạnh lòng lạc lõng giữa bơ vơ

Thu ra đi giữa hai bờ mi lệ.

CUỐI THU

Thơ: Ái Nhi Nguyễn
Nơi thôn dã

Khí trời se dìu dịu

Mảng mây vờn

Như đan díu vào nhau

Chút nắng vương ấm áp bụi chè tàu

Chim vẫy giữa trời xanh màu ngọc bích.
Lưng đồi nhỏ

Suối reo cười khúc khích

Cỏ dỗi hờn

Suối đừng ích kỉ nha!

Cho tớ vui cùng bạn chút thôi mà

Còn nắng muộn cuối thu ta đùa nhé!
Lá còn vướng

Âm thầm rơi rất nhẹ

Nhủ cây rằng

Đến lúc sẽ rời xa

Khoảng không gian bao phủ bóng chiều tà

Giữa hồ rộng sương la đà mặt nước.
Đêm xa vọng

Tiếng đàn ai lả lướt

Nhạc du dương

Trầm bổng được hồi lâu

Bóng trăng thu thao thức rọi qua đầu

Tia sáng nhạt yếu mềm loang đầu ngõ.
Gió man mát

Luồn qua khung cửa nhỏ

Hơi men nào

Ngọt ủ giấc nồng êm

Tẩm hương thơm ngào ngạt quẩn bên thềm

Tàn thu mộng càng thêm mùi lưu luyến.

Xem thêm:  Top 12 Bài thơ hay về tháng 7

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …