Chùm thơ về hoa sen được lưu truyền và phổ biến rộng rãi. Bởi đây cũng chính là một đặc trưng của tôn giáo cũng là một loài hoa biểu tượng cho vũ trụ hữu hình và sự sáng tạo. Chính những cánh hoa sen lay động trước nắng mai đã tạp nên một khung cảnh vô cùng bình yên và nhẹ nhàng. Và đó cũng chính là nguồn cảm hứng bất tận cho thi sĩ sáng tác ra các bài thơ về hoa sen.
Những bài thơ về hoa sen được lưu truyền trong dân gian
Nhiều bài thơ về hoa sen đã được đông đảo bạn đọc đón nhận và được lưu truyền trong dân gian. Đó là những bài ca dao ca ngợi vẻ đẹp và sự tinh khiết của loài hoa sen. Và cũng chính loài hoa này từ lâu đã gắn với văn hóa tinh thần của người Việt. Nó được gắn liền với vẻ đẹp của người thiếu nữ chân thực, giản dị và mộc mạc.
Bài 1
Trong đầm gì đẹp bằng sen
Lá xanh, bông trắng lại chen nhuỵ vàng
Nhuỵ vàng, bông trắng, lá xanh
Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn
Bài 2
Thân chị như cánh hoa sen,
Chúng em như bèo bọt chẳng chen được vào.
Lạy trời cho cả mưa rào,
Cho sấm, cho chớp, cho bão to gió lớn,
Cho sen chìm xuống, bèo trèo lên trên!
Bài 3
Hoa sen mọc bãi cát lầm
Tuy rằng lấm láp vẫn mầm hoa sen
Thài lài mọc cạnh bờ sông
Tuy rằng xanh tốt vẫn tông thài lài
Bài 4
Bao giờ sen mọc biển đông
Cha con nhà Nguyễn bế bồng nhau đi
Bài 5
Nhân tài như thể bách hoa
Hoa sen thơm ngát hoa trà đẹp tươi
Bài 6
Nụ cười như thể hoa ngâu
Cái khăn đội đầu như thể hoa sen
Bài 7
Lên chùa bẻ một cành sen
Ăn cơm bằng đèn đi cấy sáng giăng.
Bài 8
Hoa sen sao khéo giữ màu,
Nắng nồng không nhạt, mưa dầu không phai.
Bài 9
Rủ nhau ra tắm hồ sen,
Nước trong bóng mát, hương chen cạnh mình.
Cứ chi vườn ngọc, ao quỳnh
Thôn quê vẫn thú hữu tình xưa nay
Bài 10
Xuống đồng ngắt lá rau xanh,
Thấy chim loan phượng đỗ cành sen dâu.
Người ơi trở lại xơi trầu,
Tham nơi phú quý bỏ nhau sao đành.
Bài 11
Hoa sen mọc bãi cát lầm,
Tuy rằng lấm láp vẫn mầm hoa sen.
Thài lài mọc ở ven sông,
Tuy rằng giống tốt vẫn tông thài lài.
Bài 12
Cổ tay em trắng như ngà,
Đôi mắt em liếc như là dao cau.
Miệng cười như thể hoa ngâu,
Cái khăn đội đầu như thể hoa sen.
Bài 13
Bấy lâu còn lạ chưa quen,
Hỏi hồ đã có hoa sen chưa hồ?
Hồ còn leo lẻo nước trong,
Bấy lâu chỉ dốc một lòng đợi sen!
Bài 14
Sen xa hồ sen khô hồ cạn,
Lựu xa đào lựu ngả lựu nghiêng.
Vàng cầm trên tay rớt xuống không phiền,
Chỉ phiền một nỗi tơ duyên không tròn.
Bài 15
Hôm qua tát nước đầu đình
Bỏ quên cái áo trên cành hoa sen
Em được thì cho anh xin
Hay là em để làm tin trong nhà?
Áo anh sứt chỉ đường tà
Vợ anh chưa có, mẹ già chưa khâụ
áo anh sứt chỉ đã lâu
Mai mượn cô ấy về khâu cho cùng.
Khâu rồi anh sẽ trả công
Đến lúc có chồng anh lại giúp chọ
Giúp em một thúng xôi vò
Một con lợn béo, một vò rượu tăm.
Giúp cho đôi chiếu em nằm
Đôi chăn em đắp, đôi tằm em đeọ
Giúp em quan tám tiền cheo
Quan năm tiền cưới lại đèo buồng cau
Bài 16
Lá xanh thăm thẳm lòng Bi
Dũng cành vươn thẳng, thoát ly bùn sình
Nâng nụ sắc Trí kết tinh
Nở thành hoa thắm lung linh giữa đời
Bài 17
Trên đời gì rẻ bằng Bèo,
Chờ khi nước lụt, Bèo trèo lên Sen.
Trên đời gì tốt bằng Sen,
Quan yêu dân chuộng, rã bèn cũng hư.
Bài 18
Búp hoa sen lai láng giữa hồ,
Giơ tay muốn bẻ sợ trong chùa có sư
Có sư thì mặc có sư,
Giơ tay anh bẻ có hư anh đền
Những bài thơ về hoa sen hay chứa đựng nhiều ý nghĩa sâu xa
Bên cạnh những bài thơ về hoa sen được lưu truyền trong dân gian, chùm thơ về hoa sen Phật giáo cũng được nhiều người yêu thích. Đó cũng chính là một cách thức để chuyển tải các ý nghĩa sâu xa và triết lý của nhà Phật. Bên cạnh đó nó còn gợi được nhiều cảm xúc khác. Và các thi sĩ đã kịp ghi lại các cảm xúc này để chuyển tải tới người đọc. Cùng đọc và cảm nhận bạn nhé!
Hoa sen – Vũ Hoàng Chương
Kiều trang phơi phới gót thanh tao
Đưa đón thời duyên mặc lý đào
Nhụy một khuôn vàng gương náu bụi
Cánh ba tầng ngọc tháp vươn cao
Lòng kia vẫn thẳng dù vương vít
Hương ấy càng xa lại ngạt ngào
Biết mặt gió xuân từ mấy độ
Mà hoa quân tử ý chưa trao
Sen trắng – Xuân Hoàng
Không thấy người hái sen
Chèo thuyền trong nắng sớm
Đầy một hào sen trắng
Thơm nức buổi chiều êm
Tôi về thành phố cổ
Sau nhiều ngày cách xa
Gặp mùa sen trắng nở
Trong hương hè hôm qua
Phải người không hở Huế?
Đất ấy và hoa này
Dẫu chưa lời tâm sự
Đã nghe vần thơ say
Nhà ai bên thành nội?
Muốn sang phải qua hào
Băng ngang mùa sen trắng
Gặp một trời thanh cao
Sen đi vào chiêm bao
Trắng tinh chiều hương lạ
Đất cố đô, mùa hạ
Sông hoá làn nhung rêu
Thiếu nữ với hoa sen
Trong đầm gì đẹp bằng sen.
Lá xanh, bông thắm lại tren nhị vàng.
Nhị vàng, bông thắm lá xanh.
Thiếu nữ đẹp tựa như tranh bên hồ.
Lưng trần, yếm đỏ như tô.
Nghiêng nghiêng nâng bó sen hồng trên tay.
Nhìn em ngơ ngác, ngất ngây.
Môi xinh, mũi dọc, tóc mây mượt mà.
Làn da trắng nõn, trắng nà.
Má hồng, dáng ngọc kiêu sa giữa trời.
Mê li tủm tỉm nàng cười.
Người, hoa khoe sắc, dạng ngời ý thơ!
Em và sen
Hồ nước trong xanh như tĩnh lặng
Mạn thuyền thiếu nữ và hoa sen
Áo trắng tinh khôi nhìn e ấp
Môi hồng căng mộng búp sen tươi
Quân tử nhìn em lòng say đắm
Hương sen thoang thoảng như gọi mời
Em và sen đẹp như tranh vẽ
Làm cho xao động khách làm thơ…
Ký ức về hoa sen
Em làm chi đó cạnh đầm sen
Nếu muốn ra xa đã có thuyền?
Cầu gỗ gập ghềnh em ngã đấy
Thương người, áo trắng dính bùn đen!
Nõn nà bông trắng tựa tay em
Ấp ủ bên trong phấn nhụy mềm
Vàng rực lung linh hơn cả nắng
Hừng soi má thắm, mắt mơ huyền.
Ở giữa bùn đen vẫn ngát hương
Mặc cho mưa nắng đến khôn lường
Khuôn đài trinh trắng như em vậy
Một nét yêu kiều,dễ vấn vương…!
Đò anh, em xuống, hóa thuyền rồng
Một khoảng trời xanh điểm sắc hồng
Xao xuyến lòng anh con sóng dậy
Như thuyền thấy bến giữa mênh mông
Tối ấy găp nhau ở bến sông
Em hôn nhè nhẹ đóa sen hồng
Khẻ đặt tay anh rồi…chẳng nói…
Anh hiểu dấu yêu tận đáy lòng!
Hôn bàn tay nhỏ với bông sen
Tối ấy trời quê lấp ló đèn
Năm tháng đi xa còn đọng lại
Ánh đèn,hoa thắm với tay em…!
Bông hoa sen
Hồ rộng mênh mông sóng dạt dào
Một mình riêng chiếm thú tiêu dao
Hồng bay muôn dặm hương thơm ngát
Sóng vỗ nghìn trùng tiết vẫn cao
Giời đã chiều riêng tây chính trực
Bùn nào nhơ được vẻ thanh tao
Hỏi ai chìm đắm trong hồ biếc
Rẽ nước tung hoa phỏng kiếp nào?
Sen trắng
Nụ sen trinh trắng đoan trang
Như còn e thẹn nắng vàng bình minh
Nụ sen tình của đôi mình
Bao giờ nở rộ hồ xinh rạng ngời
Nhụy vàng hoa trắng chơi vơi
Chút hồng trang điểm hương trời ý thơ
Anh về dệt những mộng mơ
Em về đan ước thêu tơ tình hồng
Nụ hoa sen trắng trinh trong
Tình em bền thắm cõi lòng thanh thanh
Lòng vàng ngọc, mộng mơ xanh
Một mai nắng tỏa mộng lành đơm hoa
Mùa sen nở rộ ngàn hoa
Hồn thơ nắng mộng chan hòa dáng thơ
Vâng em chín cả mùa mơ
Hồn anh chan chứa đường tơ sen tình
An nhiên
Long lanh những giọt sương mai
Màu trong tinh khiết trên đài hoa sen
Nắng hiền bước tới làm quen
Gió lay động nhẹ thành khoen chuỗi vòng
Ngẩn ngơ trước cảnh mênh mông
Hư hư thực thực…thấy lòng an nhiên
Trời mây cảnh sắc êm hiền
Hồn như thoát tục về miền hư vô
Quên đi ngoại cảnh xô bồ
Tâm linh nếm vị Cam Lồ Mẹ ban
Bước kinh hành rất nhẹ nhàng
Thân Tâm vút tận mây ngàn non tiên
Hương sen tình nồng
Hương sen thoang thoảng…. ngọt ngào
Hòa cùng Tóc mây …..quyện vào hồn anh
Lá sen rực sáng ….long lanh
Ru anh vào mộng… tình xanh ….ngạt ngào
Duyên em sen đẹp …thanh tao
Môi hồng da trắng …yêu sao …Ngọc ngà
Mắt cười người dáng thướt tha
Như sen nở rộ …Sắc hoa giửa hồ…..
Anh xin làm kẻ mộng hồ …
Và là thi sỉ Dệt tô …lời tình …
Tình anh đỏ thắm …dáng hình
Tim ngân vang khúc ….xuân tình chứa chan……
Soi gương
Trên cầu bên những cánh hoa sen.
Nghiêng đầu soi bóng hình em dưới đầm.
Sen thơm toả ngát hương trầm.
Bên cầu dệt lụa thương thầm nhớ ai?
Nghiêng mình soi bóng nguyên đài.
Một nàng thiếu nữ hình hài cảnh tiên.
Hỏi người con gái nhân duyên.
Tình em có hẹn thuyền quyên xuôi dòng.
Bao chàng trai muốn nặng lòng.
Duyên kia có hé nghĩa lòng mới trao.
Em ngồi soi bóng cầu ao.
Tình duyên em gửi anh trao mặn nồng.
Ghen
Có người con gái mến thương
Yêu hoa sen nở thơm hương chiều hè
Mắt em ánh mắt tròn xoe
Lung linh mặt nước em xòe ngón tay.
Mấy lần dạo bước Hồ Tây
Thấy em đưa ngón tay cời ngọn hoa
Tim anh như muốn vỡ òa
Đôi tay em đẹp nõn là hái sen.
Em đừng để đất trời ghen
Để anh còn ngắm hoa sen chiều hè
Sen và em
Thu đã về đậu kín những hàng cây
Nhuốm vàng au lên từng chiếc lá
Hạ trốn biệt sau tháng ngày hối hả
Đổ mồ hôi in sóng muối lưng người!
Những đầm sen rệu rã lặng bên trời
Vẫn nuối tiếc cái xuân thì chưa thỏa
Bông sen cuối mùa cô đơn buồn bã
Đâu biết mình đang cứu cả mùa đi!
Cô láng giềng trốn mẹ đón bình minh
Mượn sương sớm che lấp mình trước nắng
Tiếc sen hồng thổn thức lòng…mắt ngấn!
Khói mặt hồ chờm mướt má hồng tươi!
Không còn thấy cô đơn bông sen hé môi cười
Gương lóng lánh soi khuôn hình thiếu nữ
Môi em tươi quyện vào sen nóng hổi
Nắng vén sương ảo ảnh cả khung trời…
Hồ Tây mùa sen nở
Sớm mai nào Hồ Tây cũng có sương
Nắng lên rồi đó đây còn bảng lảng
Thuyền ai đó trong đầm sen thơm ngát
Người lẫn trong hoa cho hoa đẹp bội phần.
Bàn tay ai đưa đón những búp sen
Nắng chiếu qua làn sương hồng lên như lửa
Lửa chuyền lên môi lửa chuyền lên má
Cho nụ cười tỏa sáng cả rừng hoa.
Hương sen thơm quấn quýt quyện hương trà
Thơm lây cả tay mình nhớ bàn tay ai ướp
Như tình ai nồng đượm
Với ai kia hay chỉ với riêng mình?
Nhấp ngụm trà lại nhớ nụ cười xinh
Dáng thon thả in hình trong bóng nước
Và búp sen hồng trong búp tay em hồng rực
Một thoáng thôi … vương vấn mãi trong lòng.
Chào tháng 6
Tháng Sáu về quê Mẹ
Sen bát ngát cánh đồng
Hương dâng lên ngào ngạt
Nhú từng bông, từng bông…
Sáo vi vút triền sông
Trâu rắc trên đồng cỏ
Lom khom chú mục đồng
Hái sen từng nắm nhỏ.
Chúng co cẳng đuổi nhau
Miệng nhai sen bem bép
Mồm cười toe cười toét
Rách cả vành mũ sen!
Gió đuổi dọc triền sông
Lữ khách nghe mát rượi
Say sưa ngắm hương đồng
Bình yên lòng thầm hỏi…
Có nẻo nước non nào
Bâng khuâng bằng quê mẹ
Có mảnh gấm vóc nào
Đượm hồn quê đến thế?
Trên đây là những bài thơ về hoa sen hay và ý nghĩa mà chúng tôi muốn gửi gắm đến bạn. Thông qua các bài thơ này người ta có thể phần nào cảm nhận được sự trinh trắng, tinh khiết của loài hoa cũng như các nhân vật được nhắc đến mà cụ thể là người thiếu nữ. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cập nhật những bài thơ hay nhất bạn nhé!
Theo Thuvientho.com