Home / Chùm thơ chọn lọc / Chùm thơ về người đã khuất trong các sáng tác của Từ Nguyễn phần cuối

Chùm thơ về người đã khuất trong các sáng tác của Từ Nguyễn phần cuối

Chùm thơ về người đã khuất trong các sáng tác của Từ Nguyễn phần cuối

Thơ về người đã khuất là một trong những nội dung mà Từ Nguyễn muốn giới thiệu trong các sáng tác của bà. Các bài thơ mà chúng tôi giới thiệu dưới đây nằm trong tập Thơ cho những nỗi đau, những người đã khuất. Đây là một tập thơ có nét buồn thương và rất da diết. Đọc những bài thơ này khiến không ít bạn phải suy ngẫm về cuộc đời và thấy thương xót sâu sắc. Hãy cùng nhau theo dõi ngay nhé!

Khúc ca buồn

(Viết hộ cho một người sắp ra đi và đã đi…)

Cuộc đời còn sao tôi lại ra đi?

Hỏi nắng vàng kia ngơ ngác những gì?

Hỏi trời xanh kia, xanh vào vô tận!

Ơi ngọn gió buồn xao xác mãi điều chi?

Mọi người còn… sao tôi vội phải đi?

Cuộc vui chưa tàn, rượu nào đã cạn ly…

Đời vẫn âm vang tiếng cười, giọng nói

Chỉ một mình tôi khuất nẻo phân kỳ!

Thôi cũng đành… người ở lại, tôi đi

Cuộc chia tay không còn có ngày về

Xác thân xin trả cùng cát bụi

Có tiếc nuối đời cũng đành khép hờ mi!

Cuộc đời còn… Mọi người còn…

Thôi tôi phải ra đi!

Nắng cứ đẹp vườn xuân

Hoa cứ buổi đương thì

Và tôi, có chăng lần trở lại?

Ước được thì thầm cùng bóng tối, trăng khuya…

Một dòng tên…

Một dòng tên bất chợt níu chân

Trên nấm mộ vừa mới lên nhang khói

Phan Lạc Tân, 34-Nguyễn Du, Hà Nội…

Vẫn nằm lại đây, một mảnh đất xa xôi…

Xuân đã về biết mấy mùa rồi…

Ở nơi ấy có còn ai chờ đợi?

Người tiễn anh phút lên đường lòng ngập đầy bối rối

Giờ lạc về đâu?

Có mẹ già nào giọt nước mắt thương đau

Khóc cho đến phút làm người thiên cổ?

Có chăng những đứa con không biết mặt người quá cố

Vĩnh viễn không trở về cho một lần được hôn nhau…

Nấm mộ buồn hay người dưới mộ u sầu?

Không biết nữa! Lòng cứ day dứt mãi…

Bao lần lướt qua, chỉ sáng nay tình cờ ghé lại

Khói hương này có vợi nỗi đơn côi?

Xuân đã về rồi, anh cũng về thôi…

Chàng trai Hà Thành một thời hào hoa

Một thời tuổi trẻ!

Ra đi giữa tuổi xuân – buổi đất trời rớm lệ

Ôi mảnh hình hài từng hội tụ yêu, thương!

Sáng xuân này anh gửi những vấn vương

Phả man mác buồn vào bầu trời Huế

Chỉ một dòng tên sao gợi nhiều nỗi thế?

Thắp thêm nén nhang lòng xin gởi chút niềm xuân…

Nén hương lòng

(Viết cho một bạn SV Ấn Độ bị bọn đầu trọc Nga giết hại ở Saint Petersburg ngày 24/9/2006)

Tôi xin được thắp lên đây một nén hương

Khóc thương người đã khuất

Một mảnh đời dẫu có nhỏ nhoi trên trái đất

Vẫn cần lắm một cuộc đời

Để sống và yêu thương!

Tôi oán ghét và căm giận thói bạo hành!

Những cái đầu nóng mà tâm hồn tăm tối,

Chúng đang hả hê bôi đen cả lương tri nhân loại?

Chỉ tìm chút cuồng điên, chút vui?!

Xin được sớt chia niềm đau của mọi người

Xin gửi đến bên sông Hằng xa dịu vợi…

Nơi có người mẹ trong nỗi đau tức tưởi!

Nén hương lòng

Như một chút niềm chung…

Xem thêm:  Bài Thơ Đặc Sắc Độc Nhất Của Chu Huân

Nén tâm nhang

Tôi mới gửi một lời cầu xin những an lành

Sáng nay

Cho bạn bè tôi

Những người yêu mến…

Vậy mà giữa chiều hung tin đến

Một người đã ra đi…

Nghẹn lòng thương xót nỗi chia ly

Dáng Tiểu Kiều từ nay đành khuất lấp

Cỏ mộ chắc chưa kịp lên xanh?

Nơi ấy, người bạn đời đã mất

Lạnh lùng

Đâu nữa?

Ấm tay anh…

Lời sẻ chia tôi thốt, nửa không thành

Nửa nghẹn đắng

Biết nói sao cho nhẹ?

Người phận bạc đã đành ra thế

Chim lẻ bầy lảo đảo, hướng nào bay?

Cuộc đời này người hạnh phúc đủ đầy

Người trầm luân với muôn vàn khổ nạn

Trong càn khôn có chi không hữu hạn?

Ta, người… tất thảy quá mong manh!

Xin Chúa thương tình xoa dịu nhẹ vết thương

Chút tâm an cho người ở lại

Giáng sinh năm nay bớt lạnh lùng tê tái

Người nhớ người tìm một kiếp trùng lai…

Những em bé Syria

Em bé Syria nằm

Trên nền cỏ xanh vừa bị xéo nát

Không phải em đang ngủ trong giấc yên lành

Trên da thịt em-những vết cháy đen loang lổ

Đằng kia, cách không xa em là khói lửa

Trùm lên những tiếng kêu khóc bi thương

Em nằm đó, tấm thân nhỏ bé

Đôi bàn tay thỏng buông

Linh hồn đã về đâu?

Nỗi đau vừa lịm tắt!

Em nằm đó, úp mặt

Cả thế giới buồn, bật khóc

Trong tột cùng đớn đau…

Là trẻ thơ, em có tội gì đâu

Chiến tranh, đạn bom và hận thù dân tộc…

Những con thú đội lốt người tàn độc

Chúng nhân danh cho điều gì mà giết chóc

Cướp đi lẽ sống hàng triệu em thơ?

Thế giới này đến khi nào mới tẩy hết những vết nhơ

Vấy bẩn trên lương tri nhân loại

Bao giờ bầy tanh hôi khát máu người dừng lại

Thôi những điên khùng gieo sợ hãi, tang thương?

Cho triệu triệu em thơ không rời bỏ quê hương

Gục chết bên vệ đường vì đạn bom, đói khát

Không bị vùi chôn trong hoang tàn, đổ nát

Ngơ ngác nơi xứ người, lạc mẹ mất cha

Em bé Syria nằm chết trên bờ biển chưa xa

Em bé Syria nằm úp mặt hôm qua…

Phận úa

Thêm một người đi xa mãi

Vui, buồn vậy là đã qua

Thiên thu, mở hay khép lại?

Mai hẳn khói sương nhạt nhòa?!

Có một vì sao đã tắt

Chút long lanh cũng không còn

Có một đường tơ vừa dứt

Tan rồi một tấm lòng son!

Thiên thu dẫu là vẫn đó

Chỉ người xa khuất nghìn trùng

Có chăng chút tình ghi lại

Nhang lòng muôn nén ghi tâm…

Sẻ chia 11 tháng 3…

Tôi khóc trên những đổ nát hoang tàn

Dù tôi chẳng có ai quen ở đó

Lòng đau như chính mình trong thống khổ

Như đất dân quê mình trong bão tố điêu linh!

Trái đất này đang nổi giận, khùng điên

Lật tung tóe bao cuộc đời, số phận

Sóng cuồng nộ tràn qua, chẳng còn gì ngăn chận

Bao phố phường, làng mạc ngả nghiêng

Đau thương này sẽ còn mãi triền miên

Những mất mát không thể nào quên được

Nỗi khủng khiếp gieo rắc từ sóng nước

Đến bao giờ mới có thể nguôi ngoai?

Xem thêm:  Tuyển tập những lời chúc tết hay và độc đáo nhất dành tặng bạn bè người thân

Nơi đâu trên hành tinh này không có thiên tai?

Nơi đâu bình yên cho trọn kiếp con người?

Có lẽ chỉ là điều không tưởng

Khi thượng đế cợt cười ngồi vẽ những cuộc chơi!

Tâm sự của hồn ma

Đêm qua tôi gặp một hồn ma…

Tóc xõa liêu trai, mặt nhạt nhòa

Áo trắng sương pha, hài lãng đãng

Trăng suông nép bóng, lẩn bên hoa…

Đêm qua tôi gặp một hồn ma

Không rõ buồn-vui, chỉ biết là

Có khối u tình không tan rữa

Dương trần một cõi, mấy thiết tha…

Đêm qua, cô ấy ngỏ cùng tôi

Một khúc thê lương, nát giữa lời

Giá mỗi nỗi đau là lệ ngọc

Đủ kết thành mây… đỏ ráng trời!

Cô ấy muốn quên mà không thể

Hồn đắm biển sầu chẳng nguôi vơi

Nhờ tôi viết hộ câu thơ kể

Chuyện của hồn ma gửi một người…

Năm năm, mười năm, hai mươi năm…

Sẽ còn vơ vẩn những đêm trăng

Còn men theo dấu, còn tìm lại

Chút nợ tình xưa ai nỡ giăng…

Đêm qua tôi thức với hồn ma

Nước mắt rơi thầm trong xót xa

Nếu có bao giờ cần tâm sự

Nhớ cứ tìm tôi, chớ ngại mà…

Thành cổ ngày mưa

Thành cổ ngày tôi đến

Mưa rơi đẫm thềm cỏ xanh

Một sáng mùa thu se lạnh

Lá như mắt ướt long lanh

Những hàng cây nghiêm mình trầm mặc

Mấy mươi năm thời gian đã trôi

Người ghé lại vẫn nghe lòng se thắt

Giọt mưa buồn đậu giữa tim tôi!

Đâu rồi tiếng chim tìm người năm xưa ấy

Một thời bom đạn xa xôi

Người nằm xuống bên hồn thiêng sông núi

Thương cánh chim ngơ ngác cút côi!

Thành cổ mênh mông sân rộng

Mây xám giăng che ngợp trời

Có xót cho người nằm xuống

Đừng gieo nỗi lạnh, mưa ơi!

Thắp lên nén hương lòng

Có một ngôi sao vừa tắt

Cả rừng sao lặng, cô đơn

Trường Sơn âm thầm cúi mặt

Nỗi buồn ngấm tận châu thân

Có một mặt trời vừa khuất

Ngõ vắng càng quạnh vắng hơn

Tà huy nhuộm màu ngơ ngác

Sương tràn tím cả hoàng hôn

Người đi sông mưa tiễn biệt

Biển trào ngọn sóng nhớ thương

Làm sao mà nguôi luyến tiếc?

Bao giờ mới hết vấn vương!

Có một ngôi sao đã tắt

Quê hương chốn ấy vĩnh hằng

Nhớ Người cõi lòng son sắt

Ngàn năm tạc dạ kiên trung!

Tím biệt

Chỉ là một sợi mong manh

Gió lay

phận rụng

thôi đành thế thôi…

Về cùng cõi ấy xa xôi

Tấm thân đã lạnh…

Ngậm ngùi mãi đây…

Giá mà

chỉ một cơn say

Hàng mi chỉ khép cho dày mộng đêm…

Tạ từ cuộc thế chênh vênh

Một linh hồn

giã

muộn phiền

mà đi…

Tiếc thương…

níu kéo…

còn chi?

Sáu mươi năm có là gì nữa đâu!

Tiễn người nằm xuống mộ sâu

Chia ly tím biệt

ngàn sầu đó đây…

Tưởng niệm

Chúng nhân danh vào điều gì

Để bắn giết bao người vô tội?

Có lẽ lương tri đã chết từ lâu rôi

Đơn giản chúng chỉ là những con robot biết nói, cười và xả súng!

Máu bao thường dân đổ xuống

Người người chìm trong tang tóc thê lương

Thần chết chui ra từ những góc đường

Bắt tay lũ robot mang tên khủng bố

Hả hê cười man rợ

Nhăn nhở kêu gào, tung hô

Xem thêm:  Bài thơ Người anh hùng chân đất – Nhà thơ Nguyễn Đình Huân

Tung màng đen trùm lên vạn ước mơ

Phủ cuộc đời dưới khăn sô chết chóc

Chúng không tim, không óc

Thua cả lũ kền kền còn biết phân biệt xác chết với nhân sinh!

Cầu cho người nằm xuống được bình yên

Lần cuối cùng thôi nỗi đau thân xác

Những căm hận, oán hờn kẻ ác

Hãy cho chúng tôi-người còn sống được gánh vác

từ nay!

Nén nhang lòng xin được gửi nơi đây

Cùng ngọn nến trong đêm tưởng nhớ

Năm sau, năm sau và những năm sau nữa

Xót xa, đau đớn này còn trăn trở mãi không thôi…

Về đi em!

Hãy trở về cùng anh đi em (*)

Trận động đất đã qua và sóng đã lại ra cùng với biển

Trên những đổ nát hoang tàn mọi người đang tìm kiếm

Em nơi đâu và… em ở đâu?

Hãy trở về! Người vợ trẻ hiền ngoan…

Không có em, ai sẽ tròn ước hẹn?

Nhà có thể không còn nhưng xin em đừng tan biến

Sang năm mình còn sinh con…

Em trở về anh sẽ khẽ trách hờn

Sao đi lâu, để anh lo nhiều đến thế?!

Rồi nhìn sâu vào mắt em chớm lệ

Khóc vì niềm vui ngày đoàn viên…

Hãy trở về cùng học trò em

Mấy hôm rồi, chúng kiếm tìm, ngơ ngác

Trường không còn, sẽ xây ngôi trường khác

Em không còn, ai thay thế mến thương?

Về đi em, anh sẽ yêu em hơn

Tay trong tay kỷ niệm tròn một năm ngày cưới

Mùa hoa anh đào của quê hương gần tới

Đừng để anh cô đơn nhìn hoa mà nhớ em!

Về đi em!

Giữa tang tóc thê lương

Anh vẫn lê gót chân mòn, thất thểu

Anh tìm em, tìm cả điều kỳ diệu

Cho con người còn khát vọng, niềm tin…

Xin đường mây nhẹ bước

Nghe nói ngoài kia Hà Nội đang mưa…

Là nước mắt khóc các anh ngày tiễn biệt

Hồn tử sĩ vang lên da diết

Viết tên nỗi buồn lên tận trời xanh

Dẫu biết đời người vốn thật mong manh

Những cuộc ra đi không thể nào định trước

Vẫn có những hy sinh không giá trị nào đong đếm được

Mất mát này làm sao để nguôi vơi?!

Huế nắng đang vàng mà mưa ngập hồn tôi

Nước mắt nơi này khóc cùng người nơi ấy

Ôi xót xa! Ôi đớn đau biết mấy!

Triệu triệu người nghe tim nhói, mắt cay…

Nén nhang lòng xin được gửi từ đây

Góp thêm một lời nguyện cầu cho hương linh nhiều an phước

Người ra đi… xin đường mây nhẹ bước

Chớ ngoái nhìn mà đau buốt tim can!

Mưa ngập trời, Hà Nội vấn khăn tang

Nghẹn ngào tiếc thương, những hàng cây hai bên đường sũng ướt

Là nước mắt của quê hương, đất nước

Tiễn người đi…

Trên đây là những bài thơ về người đã khuất mà chúng tôi muốn chia sẻ cùng với bạn. Thông qua bài thơ này bạn sẽ hiểu hơn về phong cách sáng tác của nhà thơ này. Cũng như thấm hơn những câu chữ mà nhà thơ muốn chuyển tải tới những người yêu thơ. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay bạn nhé!

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …