Dưới đây là một số bài thơ song thất lục bát khoán thủ viết về Cha Mẹ thật hay, ý nghĩa do Thuvientho.com tổng hợp và chia sẽ.
Mẹ tất bật cả đời gian khổ
Cha gánh gồng bão tố ngày đêm
Để cho cuộc sống êm đềm
Con hiền hiếu thảo tình thêm ấm nồng.
BÀI THƠ: TÌNH CHA NGHĨA MẸ
Tác giả: Sen Nguyễn
MẸ tôi đó ngày đêm vất vả
TẤT nỗi lòng Mẹ đã lặng im
BẬT chưa sớm mãi đêm chìm
CẢ tình thương trẻ vào tim của Người
ĐỜI của Mẹ nào tươi hồng sáng
GIAN khó dài đâu rạng vầng dương
KHỔ đau chiếm trọn con đường
CHA hoà chung sức chịu thương đuổi nghèo
GÁNH nặng trĩu kèm đeo khổ cực
GỒNG sức mình đau nhức cả thân
BÃO không ngại vẫn tiến gần
TỐ về cũng mặc bàn chân bước cùng
NGÀY mãi lại nấu nung cuộc sống
ĐÊM chập chờn vẫn mộng ngày mai
ĐỂ sao trẻ đặng dáng ngài
CHO dù bạc tóc sạm chai mỉm cười
CUỘC đời sẽ rực tươi hạnh phúc
SỐNG bình yên chẳng đục vẩn buồn
ÊM hoà không đổ lệ tuôn
ĐỀM trong ngày tháng mãi luồn tiếng yêu
CON nguyện sẽ sớm chiều hiếu đạo
HIỀN nghĩa ân dạy bảo đáp đền
HIẾU lòng con trẻ nào quên
THẢO cha kính mẹ mãi bền trọn ân
TÌNH phụ mẫu ghim dần đáy dạ
THÊM làn hương Mẹ đã ươm hồng
ẤM lòng con trẻ nhớ công
NỒNG ân nghĩa ấy Cha trồng biển khơi
MẸ TẤT BẬT CẢ ĐỜI GIAN KHỔ
CHA GÁNH GỒNG BÃO TỐ NGÀY ĐÊM
ĐỂ CHO CUỘC SỐNG ÊM ĐỀM
CON HIỀN HIẾU THẢO TÌNH THÊM ẤM NỒNG.
BÀI THƠ: TÌNH CHA NGHĨA MẸ
Tác giả: Đỗ Liêng
MẸ vất vả dãi dầu mưa nắng
TẤT tả làm gánh nặng oằn vai
BẬT câm nào dám thở dài
CẢ mùa cấy gặt vết chai sậm dày
ĐỜI lam lũ bàn tay nào nghỉ
GIAN khó lùi vững trí dựng xây
KHỔ công lầm lũi dáng gầy
CHA ngày gắng gỏi vượt vây đói nghèo
GÁNH dẫu nặng phải theo học chữ
GỒNG nhắc con hãy thử sức mình
BÃO rồi sẽ rạng bình minh
TỐ dần qua hết đẹp tình đã mong
NGÀY khôn lớn thỏa lòng cha mẹ
ĐÊM đã lùi nay hé trời cao
ĐỂ chân mạnh bước tự hào
CHO tròn tâm nguyện là bao luyện rèn
CUỘC đời vẫn phải chen tìm lối
SỐNG nhớ xa ngõ lội ác tà
ÊM lòng vui với mẹ cha
ĐỀM nghiêng cánh võng cạnh nhà khẽ ru
CON thật lớn cha gù chống gậy
HIỀN mẹ cười khi thấy đàn con
HIẾU nay đền đáp cho tròn
THẢO mừng trông trẻ véo von chạy đùa
TÌNH biếu những bát cua mát dạ
THÊM giấc ngon người đã đi nằm
ẤM lòng con cháu ngày chăm
NỒNG mang hạnh phúc thân tằm nghỉ ngơi
MẸ TẤT BẬT CẢ ĐỜI GIAN KHỔ
CHA GÁNH GỒNG BÃO TỐ NGÀY ĐÊM
ĐỂ CHO CUỘC SỐNG ÊM ĐỀM
CON HIỀN HIẾU THẢO TÌNH THÊM ẤM NỒNG.
➥ xem thêm: Chùm thơ lục bát viết về cha mẹ hay, cảm động nhất
BÀI THƠ: ƠN CHA NGHĨA MẸ
Tác giả: Văn Tuyên
MẸ khổ cực mang nhiều cay đắng
TẤT cả gom gánh nặng bốn mùa
BẬT giờ Mẹ đã già nua
CẢ tình thương Mẹ gió lùa hát ru
ĐỜI khổ lắm sương mù má sạm
GIAN khó còn vượt đảm giữ nhân
KHỔ đau nào quản xa gần
CHA làm vất vả tấm thân héo mòn
GÁNH gian khó để con học hỏi
GỒNG sức lên vẫn dõi theo đường
BÃO nào ngăn cản tình thương
TỐ thua dạ sắt phi thường của Cha
NGÀY vẫn thế ngôi nhà hạnh phúc
ĐÊM mộng về thúc dục buổi mai
ĐỂ sau học hỏi miệt mài
CHO dù tóc bạc oằn vai mỗi chiều
CUỘC đời phải chắt chiêu từng bữa
SỐNG dầm mưa nắng lửa vẫn cười
ÊM mùi mai nhật vàng tươi
ĐỀM mang hình bóng con người thẳng ngay
CON khắc đậm tháng ngày rau cháo
HIỀN mẹ yêu tần tảo ấp bồng
HIẾU lòng trọn nghĩa nhớ công
THẢO ơn Mẹ dưỡng Cha trồng khắc ghi
TÌNH vẫn nhớ những gì Cha dạy
THÊM hiếu trung vẫn chảy trên đầu
ẤM nhà hạnh phúc bền lâu
NỒNG sâu khắc dạ tâm đầu thảnh thơi
MẸ TẤT BẬT CẢ ĐỜI GIAN KHỔ
CHA GÁNH GỒNG BÃO TỐ NGÀY ĐÊM
ĐỂ CHO CUỘC SỐNG ÊM ĐỀM
CON HIỀN HIẾU THẢO TÌNH THÊM ẤM NỒNG.
BÀI THƠ: TÌNH CHA NGHĨA MẸ
Tác giả: Cảnh Dương
MẸ bươn trải sớm hôm xuôi ngược
TẤT nỗi lòng Mẹ ước con ngoan
BẬT lên sức sống muôn ngàn
CẢ ngày vất vả gian nan quản gì
ĐỜI cứ thế nhiều khi mỏi mệt
GIAN truân nhiều chưa biết ngày vui
KHỔ cho Mẹ suốt một đời
CHA cũng là người vất vả gian lao
GÁNH khó nhọc Cha nào quản bước
GỒNG ( gian lao con )được no lòng
BÃO về gió giật mưa dông
TỐ lốc ngoài đồng Cha vẫn mưu sinh
NGÀY nắng Hạ phơi mình rất bỏng
ĐÊM Đông dài Cha cũng chưa yên
ĐỂ lo cơm áo gạo tiền
CHO con cuộc sống ấm êm từng ngày
CUỘC đời này Mẹ, Cha đã khổ
SỐNG làm sao Mẹ đỡ tủi lòng
ÊM trong dạ, cứ hoài trông
ĐỀM vui hạnh phúc xin đừng quên ơn
CON tuy lớn nhưng còn nhỏ dại
HIỀN nên người Cha mãi trông con
HIẾU trên nhường dưới cho tròn
THẢO hiền luôn dữ sắt son trong lòng
TÌNH nghĩa đó sẽ không vơi được
THÊM sức dài con bước vươn xa
ẤM êm hạnh phúc chan hoà
NỒNG nàn tình cảm Mẹ, Cha vui cười
MẸ TẤT BẬT CẢ ĐỜI GIAN KHỔ
CHA GÁNH GỒNG BÃO TỐ NGÀY ĐÊM
ĐỂ CHO CUỘC SỐNG ÊM ĐỀM
CON HIỀN HIẾU THẢO TÌNH THÊM ẤM NỒNG.
Cập nhật thêm 1 số bài thơ song thất lục bát khoán thủ viết về Mẹ:
BÀI THƠ: LÒNG MẸ
Thơ: Vinh Quang Thái
MẸ là biển bao la muôn thuở
LÀ Người luôn che chở đời con
BÓNG mây dịu mát bao tròn
CẢ khi nắng nóng hay cơn gió lùa
ĐẦU ngọn suối trong mùa khô cạn
NON cao vời ngăn cản bão giông
BAO nhiêu vất vã không chồng
NĂM này tháng nọ lưng cong mắt mờ
CHE phủ kín từng giờ từng phút
CHỞ nặng vai không chút thở than
CHO qua khỏi cảnh cơ hàn
CON luôn tạc dạ gian nan Mẹ hiền
NÊN con giữ đạo thuyền phụng dưỡng
NGƯỜI mãi luôn thụ hưởng dương còn
MẸ LÀ BÓNG CẢ ĐẦU NON
BAO NĂM CHE CHỞ CHO CON NÊN NGƯỜI.
Bài họa của An Kiều
MẸ luôn mãi là người thân nhất
LÀ niềm vui chân chất trong con
BÓNG cây che mát lối mòn
CẢ đời quý mẹ sắt son một lòng
ĐẦU tiên bước thầm mong dáng vẻ
NON nước mình sức khỏe bình an
BAO la rộng lớn vô vàn
NĂM này tháng nọ chứa chan thâm tình
CHE phủ lối thêm xinh đầu ngõ
CHỞ con về gắn bó quê hương
CHO ngàn hạnh phúc tìm đường
CON kề cận mẹ tựa nương suốt đời
NÊN mới hiểu ai ơi tình mẹ
NGƯỜI đã vì con trẻ héo hon
MẸ LÀ BÓNG CẢ ĐẦU NON
BAO NĂM CHE CHỞ CHO CON NÊN NGƯỜI.
➥ xem thêm: Chùm thơ viết về Mẹ yêu hay nhất (song thất lục bát)
Bài họa của Lê Hoàng Công
MẸ luôn nghĩ cho con trước hết
LÀ tấm gương soi biếc trong con
BÓNG trăng sáng mãi cũng mòn
CẢ đời vất vả vì con đến giờ
ĐẦU thì bạc mắt mờ chân chậm
NON cao này thấm đẫm mồ hôi
BAO nhiêu tuổi trẻ của đời
NĂM qua năm vẫn vun bồi cho con
CHE mưa nắng che cơn ác mộng
CHỞ che con hy vọng nên người
CHO con cuộc sống mỉm cười
CON xin tạc dạ công thời dưỡng sinh
NÊN tất cả ân tình của mẹ
NGƯỜI cho con tất thể tuổi son
MẸ LÀ BÓNG CẢ ĐẦU NON
BAO NĂM CHE CHỞ CHO CON NÊN NGƯỜI.
Bài họa của Hoa Anh
MẸ – thần tượng trong con mãi mãi
LÀ tấm gương soi trải đường đời
BÓNG hình rọi sáng muôn nơi
CẢ trong đêm tối vẫn ngời như trăng.
ĐẦU bạc giống sương giăng buổi sáng
NON cao nào cũng ráng trèo lên
BAO nhiêu tích chí gan bền
Năm cơ tháng cực vượt trên tủi hờn.
CHE giông tố, che cơn gió bão
CHỞ che con lúc rảo trên đường
CHO dù có tới muôn phương
CON xin ghi tạc dặm trường con đi.
NÊN suy nghĩ khắc ghi công mẹ
NGƯỜI vì con tuổi trẻ hao mòn
MẸ LÀ BÓNG CẢ ĐẦU NON
BAO NĂM CHE CHỞ CHO CON NÊN NGƯỜI.
➥ xem thêm: Chùm thơ viết về Cha yêu hay nhất (song thất lục bát)
Bài họa của Quá Dương
MẸ là tiếng đầu tiên con gọi
LÀ cội nguồn lúc mới sinh ra
BÓNG người cùng với dáng cha
CẢ hai dưỡng dục mong ta an lành
ĐẦU ngoảnh lại “sinh thành” đã cỗi
NON nửa ngày ngồi hối lúc xưa…
BAO lần đùa nghịch dưới mưa
NĂM canh khóc nhẽo…. mẹ chưa an lòng!!!
CHE cơn gió dỗ nồng giấc điệp
CHỞ ngọt ngào cất tiếp lời ru
CHO dòng sữa ấm con tu…
“CON ngoan chóng khỏe mẹ bù tình thương”
NÊN khi lớn vẫn thường tạc dạ….
NGƯỜI mẹ hiền tất cả vì con
MẸ LÀ BÓNG CẢ ĐẦU NON
BAO NĂM CHE CHỞ CHO CON NÊN NGƯỜI
MẸ TÔI
Thơ: Liên Hoa
CÁNH không mỏi tháng năm vẫn vậy
CÒ suốt đời gánh quẫy vì con
CÕNG đi hết những lối mòn
NẮNG về bạc trắng tuổi son Mẹ hiền
CÕNG vất vả triền miên đói khổ
MƯA dập vùi Mẹ cố vượt qua
MẸ mang cuộc sống cho nhà
TÔI buồn thương Mẹ cánh hoa đã tàn
CÕNG số phận lệ lan ngày tháng
CẢ đời Mẹ chẳng rạng ánh hào
BỐN mùa Mẹ vẫn đổi trao
MÙA khô Mẹ gánh nắng vào ngập lưng
GIÓ trở dậy nữa chừng Mẹ đỡ
SƯƠNG dập vùi rét lỡ chẳng chừa
CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA
MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MÙA GIÓ SƯƠNG
BÀI THƠ: THƯƠNG MẸ VÔ CÙNG
Thơ: Chử Văn Hòa
CÁNH cổng mở mẹ tôi ra đón
CÒ dò đi bấm ngón chân xiêu
CÕNG trên lưng đã rất nhiều
NẮNG mưa đè xuống gió chiều hôm nay
CÕNG các con những ngày còn bé
MƯA lạnh còn cắn xé thịt da
MẸ thì mỗi tuổi thêm già
TÔI nhìn thấy mẹ mắt nhoà lệ rơi
CÕNG trời đất cuộc đời của mẹ
CẢ đàn con nhỏ bé trên lưng
BỐN phương chân mẹ đã từng
MÙA nào mẹ cũng ít mừng nhiều lo
GIÓ cứ thổi thân cò nghiêng ngả
SƯƠNG đêm về lạnh cả song thưa
CÁNH CÒ CÕNG NẮNG CÕNG MƯA
MẸ TÔI CÕNG CẢ BỐN MÙA GIÓ SƯƠNG.
QUY LUẬT
Thơ: Quốc Phương
CÂY sung sức..luôn tươi cành lá
KHÔ gốc rồi..hết cả màu xanh
ĐÂU còn như lúc trưởng thành
DỄ gì đem lại ngọt lành trái thơm
ĐÂM ra cảnh..sớm hôm mỏi gối
CHỒI non đâu..vượt nổi tầng không
MẸ nay cũng đã lưng còng
GIÀ rồi nên phải theo dòng đời trôi
ĐÂU còn đó..luân hồi cuộc sống
DỄ dàng khi..mở rộng từ bi
SỐNG sao đừng có so bì
ĐỜI vui tránh được thị phi gọi mời
VỚI tuổi trẻ..cuộc đời luôn hỏi
CON hằng mong..tránh khỏi đơn côi
CÂY KHÔ ĐÂU DỄ ĐÂM CHỒI
MẸ GIÀ ĐÂU DỄ SỐNG ĐỜI VỚI CON.
VỮNG LÒNG TIN
Thơ: Quốc Phương
DÙ có phải làm ăn đây đó
CHO cuộc đời thấy có tương lai
SÔNG kia rẽ chảy làm hai
CẠN đi dòng nước nặng vai gánh gồng
ĐÁ dù lạnh nhưng không chia cắt
MÒN đôi chân vẫn đặt niềm tin
MỘT thân luôn biết giữ gìn
NGÀY đêm vẫn nhớ như in lời người
CÒN vất vả nhưng đời thanh thản
MẸ cho đi đã cạn sữa bầu
CON nay dù có đi đâu
CÒN ghi tâm trí những câu dặn dò
TƯƠNG tư vẫn còn lo bươn chải
LAI lưng còng dẫu phải lên non
DÙ CHO SÔNG CẠN ĐÁ MÒN
MỘT NGÀY CÒN MẸ CON CÒN TƯƠNG LAI.
NHỚ LỜI MẸ RU
Thơ: Đỗ Luyên
TIẾNG Mẹ giữa trưa hè oi ả
RU ngọt ngào bé đã ngủ say
CÁNH hoa người nựng mỗi ngày
VÕNG à ơi kéo để say giấc nồng
THUỞ thơ cả dòng sông đồng lúa
NÀO ngõ quanh nhầy nhụa mưa dầm
QUYỆN đời vất vả lặng câm
HÒA trong vạt nắng âm thầm sớm mai
NGHĨA ân ấy mãi cài trong ngực
MẸ lưng còng mỏi nhức từng đêm
TRỜI khuya họng rát gượng ghềm
CAO dầu xức đẫm mới êm một phần
SÁNH cùng bể tình ân phụ mẫu
BẰNG tấm lòng yêu dấu người trao
TIẾNG RU CÁNH VÕNG THUỞ NÀO
QUYỆN HÒA NGHĨA MẸ TRỜI CAO SÁNH BẰNG.
NHỚ LỜI MẸ RU
Thơ: Minh Thành Hữu
TIẾNG con trẻ khóc đòi quấy mẹ
RU ầu ơ người khẽ ẵm bồng
CÁNH đời ủ ấm chiều đông
VÕNG ru gió nhẹ giấc nồng dịu êm
THUỞ khờ dại hay thèm ăn cốm
NÀO nộm làm chuối trộn ngó sen
QUYỆN tay dọn bữa..khêu đèn
HÒA mùi rơm bếp vẫn len tóc người
NGHĨA còn nợ cả đời con trả
MẸ bây giờ xương đã mỏi đau
TRỜI đông gió lạnh thân nhàu
CAO nhiều bạc tóc về sau yếu dần
SÁNH biển lớn hiếu ân người dưỡng
BẰNG suối nguồn công hướng trời cao
TIẾNG RU CÁNH VÕNG THUỞ NÀO
QUYỆN HÒA NGHĨA MẸ TRỜI CAO SÁNH BẰNG.
MẸ LÀ TẤT CẢ
Thơ: Sen Nguyễn
TIẾNG nhẹ khẽ ầu ơ ấm lạ
RU điệu hời đêm đã về khuya
CÁNH tay mềm dịu chẳng lìa
VÕNG đều đúng nhịp lòng kia mỉm cười
THUỞ nghèo khổ bới bươi cuộc sống
NÀO ngại chi biển rộng sông dài
QUYỆN mồ hôi đổ nắng sai
HOÀ châu đẫm ướt miệt mài vượt lên
NGHĨA phu phụ vững bền năm tháng
MẸ muôn đời vẫn rạng vần dương
TRỜI soi bóng mãi tỏa hường
CAO ngời mẫu tử tình thương ắp đầy
SÁNH công ấy dựng xây thành biển
BẰNG núi rừng đã biến ngàn sao
TIẾNG RU CÁNH VÕNG THUỞ NÀO
QUYỆN HÒA NGHĨA MẸ TRỜI CAO SÁNH BẰNG.
(Rãnh sẽ cập nhật tiếp!..)
Theo Thuvientho.com