Có những buổi chiều em thấy nhớ anh
Chút xíu thôi, như đóa cúc hương bé nhỏ
Đứng lặng thầm dưới chân đồi chờ cơn gió
Rồi rưng buồn lúc bóng nắng chìm sâu
Có những hoàng hôn không biết phải về đâu
Góc quán quen ngồi cùng ly cafe đắng
Em sợ…bữa cơm tẻ nhạt trong căn nhà vắng
Thiếu bóng anh tổ ấm thành mồ hoang
Có những lần niềm vui bỏ đi lang thang
Cần lắm anh, đôi bàn tay níu giữ
Cùng ánh mắt biết nói ngàn lời tình tự
Thêm một nụ cười nồng ấm yêu thương
Có những lúc phân vân giữa ngã ba đường
Chợt ao ước có anh cùng chung bước
Mặc kệ chông gai đang chắn lối phía trước
Có anh bên đời sa mạc cũng hóa thảo nguyên
Có những khoảng khắc ngỡ cả thế giới đứng yên
Lá khép mi, trên cao mây khe khẽ hát
Hạnh phúc vỡ oà đôi trái tim đi lạc
Vào chốn địa đàng đầy hoa cỏ thắm xanh
Có những ngày…
Em đây,rất nhớ anh