
Đọc câu thơ cũ của mình
Nghe tiếng chim gọi bình minh thắp ngày
Thấy trời đang ủ men say
Giọt sương trĩu lá tròn đầy mắt xuân
Đọc câu thơ thuở thanh tân
Chục năm mà đã như gần trăm năm
Mặt mình giờ trĩu nếp nhăn
Bước ra phố bụi mấy phần không dơ?
Tìm về sông chữ ngày xưa
Tìm sào vớt những mảnh chưa theo mình
Đêm dày thắt cổ niềm tin
Bơ phờ thất thểu mà vin bờ vào
Mảnh quê đã ném xuống ao
Đi tìm mảnh ảo buộc vào câu thơ
Lưng khom đầu cúi chữ mờ
Thay bao kính vẫn vật vờ chữ trôi
Thơ xưa đã đọc xong rồi
Tôi ngồi khâm liệm một thời từng xanh