
Ta nhặt lại chính mình nơi thị tứ
Phút thuỵ du trở lại mấy cung đường
Ngạo nắng gió tuổi hai mươi lạc thú
Bởi mây chiều, phiêu bạt chốn tơ vương .
Ta nhặt lại chính mình nơi thị tứ
Sao dửng dưng giữa khăn áo rộn ràng
Tìm đâu thấy bạn xưa, thân viễn xứ
Nhạo muộn phiền nuốt chén rượu tâm can .
Ta nhặt lại chính mình nơi thị tứ
Như con sông lạc quê mẹ hiền hoà
Cánh chim lạc chạm vào miền lữ thứ
Bỗng giật mình cất tiếng gọi thiết tha .
Ta nhặt lại chính mình nơi thị tứ
Bao nghẹn ngào khi trông thấy quê hương
Qua bom đạn sao niềm tin…uổng tử
Chưa bóng thù sao phảng phất tai ương .