
Chuyện kể rằng: Ngày kia Thượng Đế
Gọi muôn loài đến chỉ việc kia
Ngài rằng: “Gánh nặng sẻ chia
Mỗi người cố gắng mang về núi bên ”
Các con vật ngồi im, không muốn
Chú Voi kia to tướng rất oai
” Gánh kia cứ để mặc ai
Thân ta vĩ đại, nhận vài sợi lông ”
Đến Sư Tử, lại không muốn nhận
” Chúa sơn lâm dũng mãnh oai nghi
Chỉ mang vừa đủ làm uy
Trang hoàng bờm cổ, dáng đi oai hùng ”
Các loài khác đều mong thoái thác
Mỗi con xin gánh vác qua loa
Lãnh phần một tí ngoài da
Gọi là đã gánh, gọi là đã chia
Còn gánh nặng, đống kia rất lớn
Biết giao ai trong chốn muôn loài
Đằng xa chim nọ một bầy
Đến xin được lãnh gánh này mang đi
Chỉ xin Thượng Đế phân chia nhỏ
Từng bó vừa, buộc nó lên lưng
Chim mang bó nhỏ vui mừng
Vừa đi vừa hát tưng bừng ruộng nương
Chim hát rằng “Ai thường giúp đỡ
Không đắn đo, kẻ đó phúc thay!”
Líu lo ca hát mỗi ngày
Hình như gánh nặng nhẹ bay từ từ
Dần hiểu ra, kể từ vui nhận
Gánh nặng kia giấu sẵn quyền năng
Trở thành nguồn lực đỡ nâng
Giúp chim ngày một tiến dần lên cao
Đến núi bên, chim nào hay biết
Gánh nặng kia tan hết, không còn
Hai bên hai mái nhẹ tâng
Hóa thành đôi cánh chim hằng vỗ bay
Chim đã học một bài đáng giá
Gánh nặng dù vất vả, khó khăn
Nhưng khi vui vẻ nhận mang
Sẽ thành đôi cánh thênh thang lên trời
Hỡi những ai là người trách nhiệm
Vì tha nhân nhận lãnh, hân hoan
Rồi đây hạnh phúc khác thường
Thiên Thần đôi cánh nhẹ mang người về