Home / Chùm thơ chọn lọc / Du Phong – Hoàng tử thơ tình 9X được độc giả yêu thích Phần 1

Du Phong – Hoàng tử thơ tình 9X được độc giả yêu thích Phần 1

Du Phong – Hoàng tử thơ tình 9X được độc giả yêu thích Phần 1

Sinh trưởng trong gia đình không ai theo nghề viết lách, niềm đam mê của Du Phong đến tự nhiên từ những năm tháng cắp sách tới trường.

“Hoàng tử thơ tình 9X” kể thời ấy, anh chẳng thuộc dạng học giỏi Văn như mọi người vẫn nghĩ: Không khiến đám bạn “mắt tròn mắt dẹt” vì điểm 10 làm Văn, chẳng nằm trong đội tuyển học sinh giỏi Văn hay được nhiều bạn gái “thầm thương trộm nhớ” nhờ tài viết lách.

Đừng gọi anh là người yêu cũ (2014)

Nếu một ngày ai đó bỏ em đi

Nếu một ngày ai đó bỏ em đi…

Hãy mỉm cười và nhìn về phía trước,

Cuộc đời mà… làm sao ta biết được,

Ai đến rồi đi ai ở lại đến mãi tận sau cùng!

Nếu một ngày ai đó hoá người dưng…

Bao kỉ niệm ngọt ngào trôi đi như chưa hề tồn tại.

Cái bóng trên đường cứ thế khuất dần rồi xa mãi,

Ký ức hoá thành hạnh phúc lang thang…

Nếu một ngày mọi thứ bỗng tiêu tan…

Chỉ còn lại em và chiếc gối ôm nhạt nhoà nước mắt,

Vui lên đi em có gì đâu mà khóc!

Người đến rồi đi số phận đã an bài…

Có thể hôm qua có thể ngày mai…

Người bỏ em đi là người em không hề muốn xa dù chỉ trong tích tắc!

Nhưng em à cuộc sống thiếu gì đâu khoảnh khắc

Ai đó bước đi khiến thế giới chỉ còn mỗi mình mình…

Em hãy cứ mỉm cười đón đợi những bình minh,

Cứ vô tư tận hưởng món quà mang tên Cuộc Sống.

Bởi em à cuộc đời công bằng lắm,

Lấy đi một người làm em khóc

Rồi sẽ trả cho em người khác biết làm khô những giọt nước mắt của hôm qua…

Em đừng ép mình phải quên những mảng ký ức nhạt nhoà…

Quá khứ có tội gì đâu mà phải thù, phải hận!

Tất cả những gì đã qua đều đáng để trân trọng.

Rồi sẽ có lúc em cảm nhận bình yên khi bất chợt nhớ về…

Em hãy cứ hết mình rực cháy với đam mê…

Đừng vì sợ ai đó rời xa rồi tay buông hờ không dám nắm

Ngày mai ở phía xa còn hôm nay thì ngắn lắm

Hãy giữ chặt hạnh phúc cho tới phút cuối cùng chia ly…

Nếu một ngày anh cũng bỏ em đi…

Ước

Lâu lắm rồi mình chẳng được ai yêu…

Ước có bờ vai để sớm chiều dựa dẫm.

Dẫu đó chỉ là một người lạ lẫm,

Có thể sẽ không quen, nhưng thấy vẫn được mà…

Lâu lắm rồi mình chẳng được tặng quà,

Chẳng được nắm tay ai la cà ngoài phố.

Nếu có một người bây giờ hỏi nhỏ:

“Hẹn hò nha!?” thì chắc cũng gật đầu…

Lâu lắm rồi mình chẳng được nghe câu:

“Em ngốc lắm! để anh lo cho nhé!”

Chắc mình sẽ quên ngay muộn phiền mà vui vẻ,

Yêu tha thiết một người mặc thế giới xung quanh…

Lâu lắm rồi mình chẳng được biến thành

Cô công chúa ham tranh giành rồi giận dỗi.

Nếu bây giờ có người chiều chuộng nổi,

Chắc sẽ lại hồn nhiên lí lắc giống ngày nào…

Lâu lắm rồi mình cũng chẳng tin vào

Hạnh phúc, đắm say, ngọt ngào, lãng mạn…

Tự nhiên thấy lòng mình đang khô hạn,

Giá có một người làm bạn, để rồi yêu…

Hay chúng mình là gì đó của nhau!

Hay chúng mình là-gì-đó của nhau!

Không ngọt ngào như tình bạn,

Chẳng lãng mạn giống tình yêu,

Chỉ lơ đãng bước bên nhau những chiều

Hoàng hôn nhạt dần, bóng mờ che phủ.

Hay chúng mình tạm quên đi chuyện cũ,

Quên hôm qua, quên cả mãi sau này.

Chỉ dịu dàng tay nắm lấy bàn tay,

Siết nhẹ thôi, cho lòng thêm ấm lại…

Hay chúng mình ở bên nhau mãi mãi!

Chỉ sánh đôi, không chút thề nguyền,

Chỉ âm thầm, lặng lẽ ở bên,

Không ghen tuông hay muộn phiền, giận dỗi…

Hay chúng mình đừng âu lo tội lỗi!

Ai khi yêu chẳng gian dối vài phần,

Ai cũng có những giờ phút phân tâm,

Chới với lòng khi trái tim đi lạc…

Hay chúng mình đừng đợi chờ gì khác!

Chỉ êm đềm đứng cạnh nhau thôi,

Ánh nhìn kia đã hiểu thấu nhau rồi,

Mong chi nữa những điều không có thật…

Hay chúng mình đừng lay nhau thức giấc!

Thương một người thì phải nói một câu!

Thương một người là phải nói ra ngay!

Kẻo biết đâu một ngày không kịp nữa…

Hạnh phúc cả đời đừng nên để lỡ,

Có ai đợi chờ muôn thuở được đâu…

Thương một người thì phải nói một câu!

Bởi có bao người xa nhau trong im lặng.

Rồi sau này người ta mang ân hận,

Bởi “nếu ngày xưa… thì đã… tiếc không trời!”

Thương một người thì phải thổ lộ thôi!

Dẫu ai đó thuộc về người trước đến…

Không phải để được cùng người hò hẹn,

Chỉ để người vui, còn mình được nhẹ lòng.

Thương một người, bày tỏ hết là xong!

Rồi sau đó chẳng mong cầu nhận lại…

Chỉ cần thấy người bình yên mãi mãi,

Tình yêu có cần trái phải rạch ròi đâu…

Thương một người thì phải nói một câu!

Em là gì trong vực thẳm tim anh

Em là gì trong vực thẳm tim anh?

Xem thêm:  Đừng tưởng

Là nhân tình hay trò chơi khám phá,

Hay đơn giản, em chỉ là “của lạ”,

Là chút ngọt ngào anh nếm thử, rồi quên…?

Em có phải chút đường trong tách cà phê đen?

Anh nhấp môi rồi lắc đầu không uống…

Hay em là bông hoa nở muộn,

Anh ngắt chơi… cánh rụng gãy tan tành!

Em là người thế chỗ phải không anh?

Đơn giản vì không thể quên đi bóng hình một người con gái…

Hay em chỉ là một cô em gái,

Lặng lẽ bên anh trong giới hạn phận mình…?

Em trong mắt anh là người vô hình,

Hay kẻ làm phiền cuộc sống anh tĩnh lặng…?

Em là cô gái không biết thân biết phận,

Đem trái tim cho mượn chẳng cần đòi….

Em là cành củi khô trôi lạc giữa dòng đời…

Đêm hạnh phúc phó mặc cho người đàn ông với em là tất cả!

Đừng để em chạy theo anh rồi vấp ngã,

Khi chưa biết em là gì trong vực thẳm tim anh…

Có những người…

Có những người chẳng là gì của nhau,

Nhưng vẫn thấy đau khi người kia đi bên ai khác!

Có những người vẫn quan tâm dù biết chắc

Người ấy chẳng bận lòng…

Có những người vẫn tự nhủ: “Có thực sự đáng không?”

Khi cứ mãi ngóng trông vào những điều chẳng bao giờ thành sự thật.

Có những người mải chạy theo người kia, rồi vô tình quên mất

Tìm một nửa hạnh phúc cho riêng bản thân mình…

Có những người cứ ngốc nghếch lặng thinh

Khi được hỏi, đến bao giờ thì tình yêu mới tới.

Chỉ đơn giản là có những điều muốn nhưng không thể nói,

Có những người muốn, nhưng không thể níu với, hay cất bước lại gần…

Có những người khao khát được một lần

Được thuộc về nhau, trọn vẹn…

Có những người chưa bao giờ ước hẹn,

Có lẽ, chẳng bao giờ..

Có những người chỉ để giấu đi

Rất nhiều người trong số chúng ta vẫn đang giấu riêng cho mình bí mật về một người, một người mà chính bản thân ta cũng thấy khó định nghĩa nhất, khó nắm bắt nhất, và đặc biệt là khó… quên nhất!

Ta chẳng hiểu mục đích họ xuất hiện trong đời mình để làm gì khi không hẳn là người dưng, không là bạn, không phải tri kỷ, cũng chẳng là tình yêu. Họ đến với ta làm gì rồi làm trái tim ta loạn nhịp, nhưng lại không chịu (hay không thể) ở bên ta mãi mãi không rời?

Ta chẳng hiểu vì sao, từ lúc nào và cho đến bao giờ ta mới thôi rung động khi đứng trước họ, mới thôi mỉm cười khi nghĩ đến họ và thấy khó chịu khi không thể tiến lại gần họ hơn một chút, hay để họ xa ta một phút!

Ta cố gắng bao nhiêu lần thử làm rõ ràng rành mạch thứ tình cảm ta dành cho họ, họ dành cho ta là gì? Nhưng càng nỗ lực thì dường như mọi thứ càng mờ mịt và vô cùng khó đoán định.

Cuối cùng, ta chấp nhận bỏ cuộc, buông họ rơi tự do vào một quãng nào đó vơ vẩn trong lòng mình. Nhiều lúc ta sợ nghĩ đến họ, sợ chạm tới họ, vì ở họ có tất cả những gì mà ta cần. Là vui cười, hạnh phúc, là ngọt ngào, lãng mạn, là tiếc nuối, vấn vương, là xót xa, nhung nhớ… Ta sợ, bởi vì ta nghĩ nếu không chạm vào thì sẽ không có chuyện chẳng may rơi ra, rồi vỡ rồi tan, rồi hoang mang vì lạc mất.

Ta biết, mất họ, ta sẽ không còn là chính bản thân mình nữa. Và ta cũng biết, có họ ở bên, dù chẳng là gì của nhau, nhưng ta cảm thấy “an toàn”. Một sự an nhiên không dễ gì có được, từ một người vừa lạ vừa quen, vừa lạnh lẽo vừa ấm êm, vừa muốn quên vừa muốn nhớ…

Và thế là, qua bao nhiêu niềm trăn trở, ta quyết định giấu họ trong sâu thẳm tim mình, thôi không định nghĩa hay tìm hiểu, thôi không đoán định hay mong chờ. Chỉ đơn giản là một người xuất hiện, làm cuộc sống của ta đa màu sắc hơn thôi…

Có biết bao nhiêu người xuất hiện trong cuộc đời ta, có người ở lại, người bước ra, và có người ta giấu họ đi. Người bị-giấu-đi ấy, họ có khả năng làm cuộc sống của ta đặc biệt hơn rất nhiều, chỉ bằng cách có mặt ở đâu đó, vào những khoảnh khắc diệu kỳ nào đó…

Và chúng ta, ai cũng cần có một người chỉ để giấu đi…

Hạnh phúc

Con gái cần gì mới hạnh phúc, hả anh?

Em chẳng thích tranh giành hơn thua được mất,

Em không muốn yêu người với trái tim không thật,

Bởi con gái sợ một mình đối mặt với cô đơn…

Đẹp mã, dẻo mồm thì sẽ hạnh phúc hơn?

Em không nghĩ mình cần người như thế.

Con gái cần một người con trai tử tế,

Biết lắng lo, san sẻ, không khoe mẽ, ồn ào…

Cứ phải nhiều tiền mới hạnh phúc được sao?

Em không nghĩ mình thuộc về nơi nào nhiều của cải.

Xem thêm:  Bài thơ Tâm sự người mẹ ăn xin – Nhà thơ Dương Tuấn

Cái con gái cần là bờ vai vững chãi

Luôn vững vàng ý chí, không quản ngại khó khăn.

Hạnh phúc với em là một tấm chăn,

Chỉ vừa đủ cho hai người ấp áp.

Con gái không san sẻ hạnh phúc của mình cho kẻ thứ ba nào khác,

Con gái chỉ cần người tự giác coi mình là tất cả tình yêu…

Hạnh phúc với em không có quá nhiều…

Nên chẳng thích chơi đùa tay không, tay có.

Hạnh phúc của em là những điều rất nhỏ,

Nên em tự nhủ, phải tự mình gìn giữ, nâng niu…

Hạnh phúc của em là một tình yêu…

Không sóng gió,

Chỉ như chiều,

Êm ả…

Ngủ đi thôi

Ngủ đi thôi…

Em mệt rồi, tựa đầu vào vai anh mà ngủ!

Giọt nước mắt buồn em vô tình đánh rơi

khi nhớ về chuyện cũ…

Cứ để nó lặng lẽ trôi.

Ngủ đi thôi…

Có anh chở che rồi!

Đôi vai gầy đừng run lên vì lạnh nữa…

Trong giấc mơ em cánh tay anh sẽ là ánh lửa

Sưởi ấm trái tim tha thiết muốn đập lại từng hồi…

Ngủ đi thôi…

Chuyện ấy đã qua rồi!

Thế là hết một quãng đời gắn liền với người con trai ấy…

Dù buồn đau, dù xót xa đến mấy,

Em vẫn phải bước tiếp đoạn đường cùng người đồng hành khác – là anh!

Ngủ đi thôi…

Ngày mai nắng sẽ rất trong xanh.

Em sẽ thức dậy bên cạnh anh và cái siết tay nhẹ nhàng ấm áp,

Ta sẽ đón bình minh bằng nụ hôn chứa đựng bao ngọt ngào, khao khát…

Em sẽ tìm lại được nụ cười của cô gái hạnh phúc – khi soi mình trong gương…

Ngủ ngoan trong lòng anh nhé, yêu thương!

Gửi những trái tim có nhiều vết xước

Anh bạn à, anh nghĩ sao nếu người yêu tôi là một cô nàng có trái-tim-mang-nhiều-vết-xước?

Anh tự hào vì người yêu anh là một cô nàng trong sáng với một trái tim thuần khiết chưa từng bị tổn thương, cô ấy đến với anh bằng một tình yêu đầu trinh nguyên và trọn vẹn…

Anh hạnh phúc bên một cô nàng yêu anh bằng tất cả những gì cô ấy có, cô ấy trao cho anh tất cả những non nớt thơ ngây, những rung động đầu đời ngọt ngào và dành cho anh những nụ cười thật tươi tắn, tròn đầy như hạt sương trên lá mỗi sớm mai…

Anh chẳng phải bận tâm về một quá khứ nhiều nước mắt hay những lo toan bận rộn của ngày mai, anh chỉ yêu và sống trọn vẹn cho một tình yêu nồng nàn cháy đượm… Cô ấy coi anh là tất cả và làm tất cả chỉ cho một mình anh thôi. Anh đang đắm chìm trong men tình yêu ngây ngất, và anh nghĩ rằng, thế gian này tình yêu của anh là đẹp nhất, bởi làm gì còn tình yêu nào ngọt ngào hơn thế, làm gì còn cô gái nào đáng để yêu hơn như thế nữa…

Nhưng anh bạn à, để tôi kể anh nghe về cô nàng có trái-tim-mang-nhiều-vết-xước của tôi nhé!

Cô nàng ấy của tôi có một trái tim với thật nhiều tổn thương, có những nơi đã lành chỉ còn lại sẹo, nhưng cũng có những nơi vẫn còn hằng đêm rỉ máu. Nhưng cô ấy vẫn mạnh mẽ và kiên quyết trao trái tim đầy nhạy cảm và mong manh đó cho tôi giữ gìn. Và nhiệm vụ của tôi là sẽ trân trọng và gìn giữ nó thật chu đáo. Tôi tin một ngày nào đó, cùng với sự chăm sóc ân cần của tôi, trái-tim-không-nguyên-vẹn của cô ấy, dù cho chẳng thể hoàn toàn lành nguyên, nhưng cũng đập thật khoẻ mạnh những nhịp đập tràn đầy yêu thương và hạnh phúc…

Cô nàng ấy của tôi có một quá khứ thật buồn, buồn đến mức cô ấy muốn quên hết đi và chẳng cần nhớ gì nữa… Nhưng tôi vẫn hằng ngày nhắc cô ấy nhớ, không phải theo cách gợi lại nỗi đau, mà là nhớ để trân trọng, để không phạm phải sai lầm và để biết nâng niu hơn hạnh phúc của Ngày Hôm Nay cũng như gìn giữ yêu thương cho những ngày sau nữa…

Cô nàng ấy không thể trao cho tôi những rung động đầu đời, bởi đôi mắt cô ấy nhìn tôi chẳng còn nồng nàn cháy bỏng mà thấm đượm những u buồn, nụ cười cô ấy trao tôi không còn chất chứa những cuồng nhiệt đắm say mà xen lẫn chút gượng gạo. Cái nắm tay của cô ấy cho tôi không thật chặt mà ẩn chứa những âu lo… Nhưng tôi biết đôi mắt kia cũng dành trao cho tôi nhiều tin yêu lắm, nụ cười kia vẫn lấp ló tất cả hy vọng về một tương lai và cái siết tay chưa thật chặt chỉ là vì muốn tôi là người phải nắm tay cô ấy chặt hơn, cho cô ấy thêm thật nhiều niềm tin và nghị lực để vượt qua quá khứ, và để một lần nữa tin và yêu, bằng tất cả trái tim mình…

Anh biết không, cô nàng ấy của tôi luôn lấy cái vỏ bọc mạnh mẽ cứng cỏi bên ngoài để che đi sự yếu đuối, dễ vỡ nơi sâu thẳm trái tim. Cô ấy không biết rằng những kẻ mang cái vỏ xù xì gai góc lại chính là những người hay rơi nước mắt, những kẻ luôn cười mới là người giỏi giấu niềm đau…

Xem thêm:  Thềm xuân - Lê Tuấn

Và tôi biết mình phải là người ở bên cạnh cô ấy, chăm sóc và yêu thương thật lòng, cho cô ấy hiểu được rằng cô ấy không cần phải che giấu đi bản chất con người mình như thế! Hãy cứ dừng lại khi thấy mệt mỏi, tìm một bờ vai lúc thấy yếu mềm, khóc oà khi bị tổn thương và cười vang khi thực sự hạnh phúc…

Những cô gái với trái tim mang nhiều vết xước không nhất thiết phải biến mình trở thành một con người khác sau những giọt nước mắt khóc cho cú vấp ngã của hôm qua…

Tôi đã nắm tay cô ấy thật chặt, nhìn thật sâu vào đôi mắt thoáng chút u buồn kia và nói: “Em à, em hãy cứ hát, hãy cứ nô đùa như vốn là em vậy… Và vì em là một cô gái, vậy nên em cũng có quyền nhung nhớ về một người đã qua, hoài niệm về một thời đã xa…

Chỉ là… Em hãy tự tin vào bản thân mình hơn nữa, tin rằng cuộc sống của em vẫn luôn tươi đẹp, vẫn luôn có một ai đó ở ngay bên cạnh và yêu em chân thành, tôn trọng cái “tôi” của em, chấp nhận mọi thứ thuộc về em…

Vì em là chính em!!!”

Và anh bạn của tôi ơi, tôi sẽ không nói với anh rằng giữa tình yêu trong sáng, vẹn nguyên và tình yêu sau những tổn thương sâu đậm, đâu mới là tình yêu chân chính, đâu mới là tình yêu đẹp. Bởi tình yêu, tự bản thân nó vốn đã rất đẹp rồi. Còn ý nghĩa thực sự của tình yêu là gì, hãy đợi khi hai người nắm tay bước đến cuối con đường, khi ấy, dù hai trái tim còn lành nguyên hay chằng chịt những vết sẹo, thì chắc chắn, hai trái tim đó cũng đã biết thế nào là bến bờ hạnh phúc!

Vậy thì sẽ ra sao nếu người yêu tôi là một cô nàng có trái-tim-mang-nhiều-vết-xước?

Không sao! Tôi tự hào và thấy mình may mắn khi em chọn tôi làm người xoá mờ những vết xước đó đi…

Rồi một ngày tất cả sẽ qua đi…

Chỉ còn tình yêu chân thành đọng lại

Em mất tích rồi, anh có bận tâm không?

Em mất tích rồi, anh có bận tâm không?

Nếu một ngày chẳng tìm thấy em đâu nữa,

Nếu một ngày chẳng còn ai đợi chờ anh phía sau cánh cửa,

Nếu một ngày chẳng còn ai khoác lên cổ anh chiếc khăn len màu cốm ngọt ngào.

Mùa đông này gió rét lạnh làm sao!

Em mất tích rồi anh có đi tìm một vòng tay khác?

Nụ cười ai kia có khiến lòng anh ấm thêm dù là trong chốc lát?

Hay sẽ khiến anh quên tìm một người đi lạc – là em…

Em mất tích rồi anh sẽ nhớ hay quên?

Con đường ngày xưa vẫn quen hãy sẽ thành xa lạ?

Những đêm mưa phùn hắt hiu buồn bã,

Anh có âm thầm mở bài nhạc cũ ra nghe?

Mùa đông dài làm nỗi nhớ cứ lê thê

Anh sẽ chạy đi tìm hay một mình quay về ký ức?

Em mất tích rồi, em xa anh, là thực!

Anh sẽ chạy đi tim, hay tưởng chỉ mơ thôi?

Anh đã để mất em thật rồi…

Là do cố tình hay chỉ là không để ý?

Có phải mùa đông giấu em quá kỹ,

Anh tìm chẳng ra, tìm hoài mà chẳng ra…

Chỉ là em đi rất xa, rất xa

Ngoài tầm mắt anh, ngoài cả mùa đông buốt lạnh!

Chỉ là nơi đó em sẽ không còn lạnh,

Bởi sự thờ ơ xâm chiếm mọi ngõ ngách trong lòng

Em mất tích rồi, anh có bận tâm không?

Nếu một ngày

Nếu một ngày em muốn khóc thật to,

Những chất chứa trong tim chẳng muốn chờ thời gian để vỡ tan thành muôn ngàn giọt nước,

Nếu một ngày em gồng mình nhưng chẳng được,

Chỉ muốn thét muốn gào cho thoả hết những ưu tư…

Nếu một ngày em muốn đứng một mình dưới mưa,

Cho giọt nước mắt hoà rơi trong tiếng khóc của trời mà trôi đi hết…

Nếu một ngày em muốn hét lên đến sức tàn lực kiệt,

Rồi ngủ giấc thật dài không vướng bận hôm qua…

Nếu một ngày em chẳng thể đong thêm nữa những xót xa,

Em chỉ muốn khóc oà để quên đi cái mím môi bao lâu rồi, rất chặt…

Nếu một ngày em chẳng còn muốn giấu buồn nơi thẳm sâu đáy mắt,

Mà chỉ muốn bật khóc, mặc kệ ánh nhìn ngơ ngác xung quanh…

Đó là ngày hạnh phúc, phải không anh?

Khi em cất tiếng khóc ngon lành để trở về là em của ngày nào anh biết…

Khi cô gái trong gương mỉm cười và nói lời từ biệt

Chiếc mặt nạ đáng thương để lại làm cô gái dễ khóc, yếu mềm…

Mong là khi đó có một người vẫn còn chờ đợi em…

Mời quý độc giả yêu thơ Du Phong cùng đọc và cảm nhận thơ của chàng trai 9x qua các phần thơ tiếp theo nhé.

Theo Thuvientho.com

Check Also

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Những bài thơ hay về hoa cúc họa mi

Hoa cúc họa mi còn được gọi là hoa cúc dại hay là hoa cúc …