
Một ngày đông với trời xanh mây trắng
Phố đông người nhộn nhịp nắng hồng tươi
Có đôi môi đứa bé tắt nụ cười
Chìa xấp vé ngập ngừng mời khách lạ
Tay nhỏ bé từng ngón gầy cỏ lá
Áo mong manh nhăn nhúm đã che thân
Mắt trẻ thơ thăm thẳm nỗi ngại ngần
Lo no đói hồn nhiền dần giã biệt
Em bập bõm đôi vần quên chữ viết
Vạn nẻo đường ngày tháng kiệt ước mơ
Gia đình ư? Chỉ là chốn hững hờ
Ba với mẹ mang hồn trơ đá lạnh
Tròn mười tuổi em oằn vai nặng gánh
Cổng trường đời héo hắt mảnh tương lai
Tuổi thơ em cánh cửa khóa then cài
Thương biết mấy khi ngày mai dấu hỏi?
Em vất vả tháng ngày trăm vạn nỗi
Nắng đốt đầu chân bước vội đường xa
Ai đón may? Em chữ rủi chưa nhòa
Bao khắc khoải chất lòng ta trĩu nặng.
Phạm Yến
(Bà Rịa – Vũng Tàu)