Phía ấy là đường chân trời
Là ranh giới để gọi mời nhớ nhung
Người đi trên biển đã từng
Ngổn ngang chiều đến rưng rưng giọt buồn
Đường mây đó nắng còn buông
Hoàng hôn sẫm lại tâm hồn sóng xa
Vệt cong của biển ngân nga
Vòng cung chùng xuống là ta nhớ người
Mây sà như sắp rớt rơi
Biển dâng dịu lại cuộc đời lênh đênh
Cánh chim như nổi dập dềnh
Giữa muôn trùng sóng bồng bềnh mây hoang
Chiều trên biển rất lỡ làng
Muốn sang mà chẳng thể sang hẹn hò
Cuối chiều sóng gió dâng to
Làm cho lời hẹn câu hò đành quên
Đêm hè trăng sáng nhô lên
Kịp cho ráng đỏ vẽ nên lời tình
Chân trời dịu ngọt lung linh
Để say nghiêng ngả chuyện tình nước mây.
Vẽ hồn thắm lại ngất ngây
Phiêu diêu kì ảo trời mây họa hình.
Chân trời một thuở lung linh
Đậm trong những chuyến hành trình biển khơi.
Lê Tuấn
(Hải Phòng)