
Trăng thượng tần le lói
Đêm vẫn dài tịch liêu
Ta nhớ em mòn mỏi
Gió khuya rít tiêu điều
Yêu em đã mấy mùa thu
Dáng em ẻo lả sương mù
Mắt em thẩn thờ cuối ngỏ
Lòng ta tràn ngập hư vô
Ta vẫn nhớ lần hẹn em
Áo em bay rợp bên thềm
Làn tóc em buông bỡ ngỡ
Bước em nét nhạc dìu êm
Ta hẹn em từ ca dao
Bờ mông em sóng dạt dào
Ánh mắt em nhìn u ẩn
Ta nghe tình úa trăng sao
Tình yêu rồi cũng phôi pha
Niềm thương rồi cũng nhạt nhoà
Đêm nay nghe tình bão biển
Đêm nay ta ngùi nhớ dáng xưa
Có phải em là gái Liêu Trai
Hay em người đẹp Liễu Chương Đài
Sao ta tình mãi còn trông ngóng
Nghìn kiếp yêu em, da rã rời?
Có ai níu kéo được thời gian?
Nghe tiếng tình yêu gọi muộn màng
Trằn trọc đêm dài trên gác vắng
Chờ em về lại giấc mơ tan!
Em có còn hiện hữu hay không?
Hay ta ôm niềm nhớ chập chùng
Từng đêm cô lữ dài hoang vắng
Có phải em là khoảng hư không?
Chẳng biết vì sao ta nhớ em?
Vì sao lòng mãi cố tìm quên
Vì sao sầu chất đầy chăn gối
Từng cánh cô đơn rụng trước thềm?
Vẫn tưởng lòng ta đã hững hờ
Tình xưa đã đã chết cuối đêm mơ
Mà sao lòng vẫn đầy thương nhớ
Còn vẫn mơ về một lối xưa
Em chỉ còn hiện hữu trong mơ
Lời yêu giờ biết nói cho vừa?
Mình ta ôm mãi niềm thương nhớ
Em có đi về trên lối xưa?
Trăng đã khuất từ lâu
Gió khuya rời rã u sầu
Như mối tình ta tan vỡ
Cuộc đời rồi biết về đâu?