
Giã từ một thoáng mộng mơ
Giã từ một thoáng tình thơ qua rồi
Giã từ một thoáng bồi hồi
Giã từ một thoáng qua rồi mộng mơ
Giã từ luôn cả vần thơ
Giã từ luôn cả ấu thơ qua rồi
Giã từ luôn cả chỗ ngồi
Giã từ luôn cả những hồi đón đưa
Giã từ luôn cả cơn mưa
Giã từ luôn cả những trưa hẹn hò
Giã từ luôn cả con đò
Ngày xưa ai đã câu hò ngân nga?
Giã từ luôn ước mơ xa
Ngày nay phố vắng, vang xa tiếng đàn
Tiếng đàn năm ấy ai thương
Chắc vì lỡ nhịp, cung thương nên sầu
Hỏi ai với mối duyên đầu
Nên thương hay nhớ, nên sầu hay quên?
Bảo rằng: “Người nhớ, ta quên
Mà nay ta nhớ, người quên đi rồi”
Đi rồi vững bước mà đi
Chớ nên lưu luyến làm chi để buồn
Người buồn ai đó có vui
Thôi thì ta cứ nên vui giã từ
Giã từ hai tiếng một “Ừ!”
Người đi ta ở, câu từ nào phai.