
Bài thơ Gọi của nhà thơ Hữu Việt là một chiêm nghiệm tình yêu đầu đời, “hậu tan vỡ’, nhưng không hề chứa đựng hận thù mà đầy ắp những kỷ niệm cùng hoài niệm về quá khứ. Tình yêu ấy quá đẹp nhưng quá non nớt, vụng dại nên sự đổ vỡ khó tránh khỏi, nhưng dường như nhờ nó mà người ta trưởng thành hơn, vị tha và sâu sắc hơn trước cuộc đời. Tiếng gọi ấy ai ai cũng có khi nhớ đến mối tình đầu tiên.
Trong Ngày ấy mình đã yêu – bộ phim truyền hình đang được phát sóng trên VTV, Gọi được chọn làm bài thơ chủ đề. Không chỉ xuất hiện trong phân đoạn nhân vật Hạ (Nhã Phương đóng) trầm tư đọc thơ, Gọi còn được sử dụng với vai trò thay thế bài hát, và xuất hiện đều đặn trong trailer chạy generic kết thúc mỗi tập phim.
Hiếm có bộ phim nào sử dụng thơ cho vị trí đặc biệt như vậy, và cũng hiếm có bài thơ tình nào có thể dễ dàng từ phim và lan toả (viral) trên mạng xã hội như Gọi. Trong bối cảnh, thơ bị nhiều người trẻ coi như một sự “cổ hủ”, “ẩm ương”, Gọi là minh chứng cho những tình tự đẹp chỉ thơ ca mới có thể mang lại.
Bài thơ Gọi – Hữu Việt
Lúc nào thấy nhớ
Thì gọi cho anh
Hãy gọi cho anh
Cả khi không nhớ…
Có một con đường
Gọi là quá khứ
Có một lọn gió
Gọi là tóc bay
Có một người say
Một người mắt ướt
Có một lỡ bước
Gọi là đến sau
Có một mưa mau
Rụng rời quán nhỏ
Có một ngõ cỏ
Cho nụ hôn đầu
Có một bể dâu
Cho lòng bớt tủi
Có một sợ hãi
Gọi là mất nhau
Có một niềm đau
Đã thành dĩ vãng…