Trinh nguyên một đóa tường vi
Đôi cánh mỏng manh tuổi Xuân thì
Hoa vui theo gió đùa trong nắng
Em cũng như hoa chẳng nghĩ suy
Thế rồi năm tháng cũng trôi qua
Bình yên như nắng cũng phai nhòa
Bỗng chốc từ đâu cơn giông đến
Làm tan nát hết một đời hoa
Mưa rắc vào hoa những nỗi đau
Làm hoa tàn héo lệ hoen sầu
Cũng như anh đó từ đâu đến
Êm ái tặng tôi vế thương sâu
Tôi biết rằng khi đã yêu rồi
Đời hoa cũng chỉ thế mà thôi
Đua nhau khoe sắc trong một thoáng
Rồi cũng bay theo với gió trời
Vì thế khi lầm lỡ yêu thương
Lòng tôi cũng không khỏi chán trường
Nhưng mà tôi nghĩ đời hoa ấy
Dù tan trong gió nhụy còn vương
Tôi hận người ư? Hận được gì
Dù sao người cũng đã ra đi
Cố nén thương đau quên mà sống
Dù có mỏng manh đóa Tường Vi