Home / Bài thơ về cuộc sống / Kể chuyện làng – Vũ Quần Phương

Kể chuyện làng – Vũ Quần Phương

Kể chuyện làng  –  Vũ Quần Phương

“Làng tớ ấy à…”

Các cậu kể chuyện làng thích quá!

Những rặng tre ôm vùng làng Bắc Bộ

Những đồi chè mở suốt đất Trung du

Bóng cây đa, quán nước, mái đình chùa

Nhịp cầu đá nhẵn mòn từng phiến đá

Mỗi miền làng là một pho lịch sử

Bao thăng trầm mới kể đã nghe say.

Làng tớ à! Tớ biết kể gì đây?

Cái làng bãi cửa sông, nước và bùn mặn chát

Tớ xa làng, mặn – là điều nhớ nhất.

Mặn miếng cơm, mặn cả nước pha trà

Gió mặn rồi lại nắng mặn trên da

Người sắt lại như đồng hun, đá đẽo

Tháng gió hanh lúa bạc đòng, khoai héo

Tháng gió nồm sương đọng muối trên vai.

Làng mới sinh chẳng có chuyện lâu dài

Cây đa chưa xanh, cây đề còn trẻ

Không có miếu thổ thần ông bình vôi sứt mẻ

Thổ thần còn vác đất ngoài đê.

Đây là nhưng lão nông – thuở các cụ tìm về

Đất làng tớ chỉ toàn sú vẹn

Cái gọng vó cắm lên thành mái lều, mưa giột

Lấy sắn khoai mà vượt thổ dựng làng

Cả đời người các cụ phải gian nan

Mới có được cái làng sinh ra tớ.

Làng gần biển mùa nào không bão gió

Làng các cậu hiu hiu, làng tớ tốc nhà rồi

Mái còi phải lợp dày, tường đất thấp nhỏ nhoi

Cái nhà ở trông vào như cái tổ

Đêm khó ngủ cũng vì con sóng vỗ

Sóng vô hồi làm tớ nghĩ lan man

Đất cửa sông, dân chín họ mười làng

Có Phát Diệm, có Hưng Yên, Phủ Lý…

Cái năm đói đi hàng đàn hàng lũ

Chỗ cùng trời thành chỗ sống nuôi nhau.

Xem thêm:  Vấn vương - Phùng Cung

Tớ xa quê cũng là mới lần đầu

Đêm thứ nhất, tớ nằm, tớ khóc

Cái làng nhỏ cửa sông, ôi mùi bùn mùi đất!

Tớ muốn về đi chăn vịt ngoài đê

Con nước lên đi kéo còi theo bè

Tớ muốn ngụp vào vị làng mặn chát!

Các bạn tớ giờ vẫn đang vác đất

Làng lấn dần ra mãi phía khơi xanh

Con đê quai mười năm đắp một lần

Mười năm đủ một lớp người khôn lớn

Lại rửa mặn, khử chua, lại bùn lầy, gió chướng

Đê quai xong thì phù sa lại đến

Suốt đời người luôn cứ bắt đầu đi.

Đây là điều mỗi bận nghĩ về quê

Tớ lại thấy rằng mình không xa nó

Cái vị mặn của bùn lầy lắng biển

Vẫn nguyên còn trong vị mặn mồ hôi

Tớ đi xa, dẫu hết cả đời người

Thì tớ cũng đang cùng doi đất tiến.

Cái làng tớ chưa có gì thành chuyện.

Kể chuyện làng chẳng lẽ kể mồ hôi

Còn cái mặn xót da thì các cậu biết rồi

Chỉ cần nếm một lần trong vị muối.

Tiền Hải, 6/1973

Check Also

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Bờ bến lạ – Tùng Trần

Như thế nào mới gọi là đã đủ Mà bao người ấp ủ mộng xa …