Khỉ mẹ nọ sinh hai con nhỏ
Một đẹp xinh, một quá tồi tàn
Mẹ thương con khỉ Đẹp Ngoan
Con kia Xấu Xí, chẳng màng hỏi câu
Một hôm thợ săn đâu xuất hiện
Đuổi cả ba chạy biến vô rừng
Đẹp Ngoan mẹ cõng trên lưng
Khỉ kia Xấu Xí tìm đường trốn đâu
Chạy thục mạng đập đầu cây lớn
Khỉ Đẹp Ngoan đau đớn lìa đời
Mẹ ngồi “ Con Đẹp Ngoan ơi
Sao con bỏ mẹ cuối đời nhờ ai? ”
Khỉ mẹ vội tìm ngay Xấu Xí
Tuổi già rồi, còn chỉ nó đây
Loanh quanh tìm suốt tháng ngày
“ Xấu Xí, con trốn đâu đây giữa rừng? ”