
Em yêu ơi làm sao anh dám trách,
Vì người làm ngăn cách chính là anh,
Ngày anh đi theo nếp sống chinh nhân,
Là anh biết em mang nhiều thương nhớ.
Những chiều buồn một mình trên hè phố,
Em làm sao san sẻ được cùng ai!
Nhớ thương anh em vương vấn u hoài!
Em như thế làm sao anh dám trách.
Chiến cuộc tàn anh tha phương đất khách!
Vẫn nhớ hoài ngày tháng mình bên nhau,
Dù bây giờ cho đến mãi về sau,
Anh chỉ trách anh là người lỗi hẹn.
Anh nào biết ngày đi là vĩnh biệt,
Hai phương trời ngăn cách một đại dương,
Em từng đêm với mắt lệ sầu vương!
Vẫn nhớ mãi một người xa biền biệt.
Anh vẫn yêu vẫn yêu em tha thiết,
Dù biết rằng mình mãi mãi xa nhau!
Người yêu ơi xin giữ phút ban đầu.
Cho hai đứa cùng chia nhau nỗi nhớ.