
Cờ bạc là bác thằng bần
Ở đời ít bạn nhiều bè
Rủ nhau nhậu nhẹt lè nhè suốt đêm
Đên khi ai nấy say mèm
Lăn đùng ra ngủ chẳng thèm nhờ ai
Cà phê cà pháo bạc bài
Không làm mà lại nằm dài thế kia
Học chi cái thói ba lia
Suốt ngày chỉ giỏi tía lia cái mồm
Uổng công cha mẹ sớm hôm
Tảo tần khổ cực lo còm tấm thân
Vì con mà phải nợ nần
Mồ hôi nhỏ giọt trăm phần đắn đo
Sao con chẳng thấu chẳng lo
Mẹ cha đã chết giả đò khóc than
Giờ đây ai nữa khuyên can
Cả đời lam lũ tấm thân thấp hèn
Có tiền! ai cũng vui cười
Bạn bè đủ kiểu bao người viếng thăm
Say sưa nhậu nhẹt bao năm
Quên đi tất cả chỉ nhằm nghĩa ân
Đến khi tiền đã cạn dần
Không còn một cắc nợ nần khắp nơi
Bạn bè chẳng thấy đến chơi
Đến đâu cũng vẫn im hơi vắng lời
Gặp ai cũng bảo giờ thời
Phải lo sự nghiệp chẳng mời được đâu
Thân tàn lui gót âu sầu
Ngán thay thế thái tình đâu mất rồi
Giờ đây ta đã lỗi thời
Thôi đành đành vậy cam đời ngu si!
Hân lòng than vãn ích gì
Xót xa uất nghẹn ai bi ” thói đời! ”!