Đường về nhà mình xa lắm phải không con!
Bước chân ra đi có còn mong chốn cũ
Như cánh chim bay trên bầu trời vần vũ
Để chiếc tổ buồn quạnh vắng những mùa thu
Dang rộng đôi tay lam lũ chốn chợ đời
Mẹ chẳng mong con đáp đền câu ân hiếu
Tường đá rong rêu phủ bao điều chưa hiểu
Mẹ cha oằn mình giữ nếp nóc bình yên
Đường về nhà mình con dốc đổ chao nghiêng
Tháng bảy bão bùng ưu phiền trong gió loạn
Mỗi độ thu sang hoa vàng buồn lặng lẽ
Chơi vơi bóng chiều… cò mẹ mỏi mòn trông
Một chút mặn dòng mồ hôi thấm bên sông
Một chút cay cay thơm nồng mùi hương lúa
Một chút mong manh lá khô vàng mấy thuở
Một chút chạnh lòng dang dở trái tim khô
Dòng đời cuộn dần theo con sóng nhấp nhô
Phố thị phồn hoa … sao nỡ quên con hỡi!
Con đường về nhà.. bước chân con đành lỗi
Hay bởi bùn quê … nỗi nhớ đã vơi dần ….