Thơ Chế Lan Viên có giọng điệu phức hợp, đa âm sắc, âm hưởng. Nổi bật là nét hùng tráng, thiết tha, trầm lắng- Hai giọng điệu nổi rõ tạo âm hưởng lớn nhất là giọng trữ tình cá nhân sâu lắng và giọng trữ tình sử thi cao cả. Chính vì vậy, những tác phẩm thơ của ông có nét đặc sắc riêng, thu hút quý độc giả.
Ngay dưới đây, chúng tôi xin mời bạn tiếp tục theo dõi tập thơ ” Hoa Ngày Thường- Chim Báo Bão” của ông phần 2 nhé. Những vần thơ như chạm vào trái tim mỗi người.
Đừng Quên
Nửa nước hòa bình
Nửa nước chiến tranh
Cứ trong hai câu thơ Việt Nam
Một còn đang rách xé
Cứ trong hai dòng sông, dãy núi Việt Nam
Một đang cày lên vì đạn Mỹ
Đừng quên
Chớ nhân danh hoa hồng của những công viên
Nhân danh tình yêu, nhân danh gối cưới
Nhân danh cả hòa bình thế giới
Quên rằng chốn ấy đang còn đêm
Ở đây quyền sinh sát được ban hành tận xã
Một tên trưởng thôn cũng có thể giết người
Cờ Mỹ chỉ lối đi về huyệt mả
Mỗi thân cây đều mọc nhánh treo người
Nửa nước hoà bình
Nửa nước chiến tranh
Một tai lắng nghe chim
Một tai nghe chừng đạn nổ
Phòng ngoài chớ ngủ yên
Phòng trong đang bốc lửa
Đừng quên!
Chúng muốn xé bản đồ ta ra làm hai Tổ quốc
Xé thân thể ta thành máu thịt đôi miền
Xé nhân dân ta thành hai dòng trong đục
Để tâm hồn ta thành khi nhớ khi quên
Nửa nước chiến tranh
Hỡi những con chim câu cánh trắng yên lành
Chớ vỗ cánh bình yên qua đạn lửa
Chớ đem sắc trắng của ngươi mà che màu máu đỏ
Chớ mê hoặc người bằng một sắc trời xanh
Nửa nước hoà bình
Nửa nước chiến tranh
Máu thắm vào lòng đất đã sâu
Sao trang giấy lòng anh suy nghĩ cạn
Mỗi chúng ta đi ở đây
Đều có bóng mình ở miền Nam đang ra trận
Đừng quên!
Gửi Kiều Cho Em Năm Đánh Mỹ
Hai trăm năm ngày kỷ niệm Nguyễn Du
Pháo sáng đốt trên nhà của Nguyễn
Em có yên tâm để đọc Truyện Kiều
Buổi trăng lửa chếch soi tiền tuyến?
Gió mùa thu xào xạc hoa lau
Anh qua nhà của Nguyễn chả dừng lâu
Nhớ đến Nguyễn, ngước nhìn Hồng Lĩnh vậy
Bến phà Vinh bom “cắt” hai đầu…
Có ngờ đâu cồn cát trắng cây xanh
Gặp Nguyễn nơi đây trên đất Quảng Bình
Đất hỏa tuyến những chàng trai lớp bảy
Lại ngâm Kiều sau một cuộc giao tranh
Bốn phía ruộng đồng mái rạ bờ tre
Trận địa nằm man mác giữa hương quê…
Thơ dân tộc lẫn màu nâu dân dã
Nên câu Kiều đồng vọng, họ còn nghe
Đêm thắng giặc Bảo Ninh, mẹ Suốt ngâm Kiều
Mẹ dám đâu quên cái thuở khổ nghèo
Nhà ai đó lẩy Kiều, câu được, mất
Mẹ nấp gốc dừa, nước mắt ràn theo
“Thuyền ai thấp thoáng”… Đất trời về ta
Nhật Lệ sông dài, đò mẹ lại qua
Câu thơ Nguyễn cũng góp phần chống Mỹ
Một mái chèo trong lửa đạn xông pha
Hai trăm năm… ờ nhỉ… hai trăm năm
Thuở vui buồn… Kiều sống giữa lòng dân
Xưa tiếng võng ru hời đêm lạnh giá
Nay cỏ mềm xanh nõn tận trời xuân
Đất nước mình nghèo lắm, hỡi em yêu
Cho đến giọt lệ cha ông cũng còn có ích với ta nhiều…
Dẫu súng đạn nặng đường ra hỏa tuyến
Đi đường dài, em giữ Truyện Kiều theo
Hoa Những Ngày Thường
Em ơi, chớ cười anh nhé!
Sao đi sông rộng đèo cao
Mà tấm lòng riêng vẫn nhớ
Hoa ngày ta ở bên nhau
Căn phòng nho nhỏ hai ta
Hoa hồng mọc bên cửa sổ
Mỗi ngày lại mỗi ngày qua
Mỗi ngày thắm đượm hương hoa
Em ơi! Em chớ có cười
Anh vẫn bền gan chiến đấu
Trong ta có sức trăm người
Dẫu máu không hề tiếc máu
Lạ thay đất nước quê nhà
Lửa đạn, hoa mùa cứ nở
Bên đường công tác anh qua
Hoa hồng vẫy gọi thiết tha
Hố bom toác ở đầu sân
Cuối sân lại nở đoá hồng
Màu đỏ hai lần đỏ gấp
Phí hoài bom chúng nghìn cân
Không phải cành hoa sau lưng
Quay níu lòng anh trở lại
Chói chang trước mắt hoa nồng
Đích để lòng ta tiến tới
Ôi màu son của lòng tin
Hồng những gương hồng như mặt
Chính em, là em, như em
Bên đường giục giã anh lên
Gió chiều Nhật Lệ đưa hương
Hoa ghé lòng ta như bảo:
“Em đây, hoa những ngày thường
“Yêu quá thành hoa chiến đấu
“Dời chốn phòng riêng nho nhỏ
“Theo anh lên tận chiến hào
“Dập tắt muôn trùng đạn lửa
“Lấp bằng những hố bom sâu
“Chói lói tình yêu em nở”
Không Ai Có Thể Cứu Chúng Mày
Không ai có thể cứu chúng mày
Lũ Ngô Trần máu đỏ đôi tay
Dù buổi sáng ngồi xe bọc sắt
Hay buổi chiều rúc dưới hầm xây
Dù dây thép gai quấn trăm vòng
Lính Ngô lính Mỹ canh nghìn trùng
Không gì cứu được loài bán nước
Không cứt nào cứu được bọ hung!
Không gì có thể cứu chúng mày
Chớ khoe mẽ cần lao nhân vị
Cái phấn mốc của nhà thổ ế
Không cứu mùi xú uế đang bay
Không ai có thế cứu chúng mày
Chớ uổng cầu kinh và gọi Chúa
Bay đóng đinh người, không thập tự
Chuông cầu hồn là Mỹ rung dây
Thằng Ngô, thằng Ngô, ai cứu mày?
Cái nòi Ích Tắc và Chiêu Thống
Mày sẽ chết! Nhân dân ta sống
Rủa nghìn đời trên xác chúng bay
Làm Bà Mẹ Ở Việt Nam
Làm bà mẹ Việt Nam thực chẳng dễ dàng
Đâu dạy con hái hoa, đây dạy chúng xuống hầm
Ai dạy cho con hòa âm của chim và của nhạc
Ta phải dạy cho chúng phân biệt tiếng những B, những AD và những F rít gầm
Hỡi Đức Bà
Suốt một-nghìn-chín-trăm-sáu-mươi-sáu năm Bà luôn được bế con
Bà biết chăng các bà mẹ Việt Nam hàng tháng héo hon
Bởi phải ngủ xa con mình đi sơ tán
Có những thời chỉ cần dạy sao cho con được nên người
Có những thời phải làm thêm tí nữa:
Dạy cho chúng trở nên anh hùng, đấy là việc làm của bà mẹ ở quê tôi
Lộc Mùa Xuân
I
Đợi đến giao thừa
Ta đi hái lộc
Biên giới thời gian
Tiếp giáp hai mùa
Giọt sương năm cũ
Mùi hương năm mới
Còn nằm chung hoa
Đứng giữa hai bờ
Cây xuân bỡ ngỡ
Tay dâng cành lộc
Đợi chờ tay ta
Cành hồng nhựa hồng
Cành mai nhựa trắng
Nhựa tím cành xoan
Nhựa biếc liễu hồ
Xôn xao gió nắng
Nhựa ngọt cành cam
Chín màu năm tháng
Đến cả cành bàng
Khô gầy trước sân
Gió đông cũng thổi
Nhựa đầy mình xuân
II
Những cây bên đường
Tay ta để lại
Để lá cho chim
Để hương cho gió
Để bóng chờ em
Chớ động quả hoa
Những mùa xuân tới…
Hái một nhành hoang
Nhớ ngày kháng chiến
Lá che đầu súng
Hát thầm bên tai
Một cành sống, chết
Lá che cho người
Hái một nhành hoang
Đất nồng kiến thiết
Nhà máy sơ sinh
Lá rừng che biếc
Ta cùng thiên nhiên
Là đôi bạn lứa
Cả cuộc đời ta
Lá rừng che nửa
Mùa xuân mùa xuân
Hôn lên nhành cây
Mà bỗng thấy rừng
Ta là nhân loại
Lá thành tượng trưng
Mây Và Hoa Trên Vạn Lý Trường Thành
Trắng trên Trường Thành mây trắng bay
Tím dưới Trường Thành hoa tím nở
Những cành đinh hương nhỏ
Đợi khách du về đây
Ngoài kia không có quân Hồ – Lỗ
Lúa mì mùa mới tốt màu xanh
Chim reo trên gạch đài phong hoả
Yên tâm hoa đến nở bên thành
Tàu lượn ven chân núi
Còi thét trong mây khói
Mây trắng bay đâu chuyện đổi đời
Nghìn năm mây vẫn cứ rong chơi
Mây trôi nghìn năm mây cứ trôi
Hoa nở đợi người hoa cứ nở
Ta ngắm màu mây thương chuyện cũ
Hôn cành hoa nhỏ hát đời vui
Nghĩ Về Đảng
Đảng ở đâu phân phối trái vườn thơm
Đây ta đuổi ruộng mặn đồng chua thành ngon ngọt
Mưa tám trăm ly, Bác phải lội bùn
Hạn cháy lúa, Thủ tướng cùng dân đi tát nước
Giồng hoa ư? Phải dọn gai thép trại đồn
Một hạt thóc cũng trải hết từ cơn bão A đến cơn bão H
Đảng nghĩ số triệu dân, nghĩ sức nước sông Cả, sông Hồng
Nghĩ vóc dạc những Trường Sơn, dung mạo những đồng bằng
Những mâm cơm ta có gì, Trung ương phải nghĩ
Một lạng ngô thôi cũng lo đều cho mười chín triệu đầu dân
Ai biết hết những đêm dài của Bác
Mỗi loạt súng miền Nam đều làm người trở giấc
Người mẹ già lo cho ta từ áo mặc cơm ăn…
Xây đất nước là xây từ điều nhỏ nhất
Một ruộng lúa hai mùa, một chuồng lợn hai ngăn
Từng nét hoa văn, từng khu di chỉ
Cha ông bảo: “Hãy kiên cường diệt Mỹ”
Nhưng Truyện Kiều không bói mãi được cho ta
“Đánh trực thăng bằng cách nào đấy nhỉ?”
Ai đo chiến trường hôm nay bằng thước của ngày qua
Sức Phù Đổng không vừa tầm dũng sĩ
Phải phạt núi thời này nung lấy thép cho ta
Ta nghĩ chuyện nghìn năm chưa kịp nghĩ
Và đôi mắt thần của Đảng chiếu tầm xa
Nghĩ Về Thơ
I
… Mỗi ngày gặp một người họ là một mảnh của thiên tài nhân loại
Máu và mồ hôi của người đúc nên bao hình ảnh ngữ ngôn
Vạt áo của triệu nhà thơ không bọc hết bạc vàng mà đời rơi vãi
Tất cả mỗi người dù lạ hay quen đều viết cho thơ anh một chữ
Hãy nhặt những chữ của đời mà góp nên trang
II
… Những năm Cách mạng chưa về, vườn ta có hoa mà không đậu quả
Rặng liễu tâm hồn chưa xanh tơ mà đã úa vàng
Nhiều chim bằng chưa bay mà đã hoá cu nhà, chim sâu ăn đất
Chưa gặp trời mà đã gẫy cánh giữa lồng nan
Bàn tay muốn gieo đã nắm nhầm hạt giống
Lẽ ra cầm tờ truyền đơn thì khoe văn tự bán hồn
Cờ chiến đấu ướp trong mùi hương phấn
Trong khói hương chùa lẫn với dấu môi son…
… Vết thương xa, nhưng chỗ sẹo đang còn
Hãy nhớ chỗ tâm hồn ta phí máu
Cái đã qua có khi trở lại đón đường
Chớ bảo rằng: dĩ vãng ở sau lưng và bặt dấu
III
… Đời cần thơ như cần hồn chiến trận
Cần tiếng sáo thổi lòng thời đại
Cần giao liên dắt dẫn qua đường
Nếu nhà thơ không cao, không lý tưởng
Không như vầng trăng nhìn ngắm bởi trăm nhà
Mà chỉ là ngọn khói phất phơ trên mái xám
Thì thơ ơi! ai cần anh nữa?
Khách qua đường sẽ bỏ đi qua
IV
… Nhiều hòn đảo gọi, mà anh không nghe thấy sóng
Nhiều biên thuỳ chờ, mà anh chẳng thấy mây
Nhiều mặt trận đòi, nhưng anh lạc giữa trận địa của bàn và tủ
Anh thám hiểm mặt gối và lòng người muôn thuở
Không hay mùa đổi chín trên đầu cây
Cuộc sống đánh vào thơ trăm nghìn lớp sóng
Chớ ngồi trong phòng ăn bọt bể, anh ơi!
Tâm hồn anh là của đời một nửa
Một nửa kia lại cũng của đời
V
… Nhìn mây Mục Nam Quan
Chẳng chút buồn quan ải
Dù tả một làn mây
Cũng là mây thời đại
VI
… Bài thơ mặt bể gọi đi xa
Phải hiểu màu mây và sắc nắng
Ngàn sao thời cuộc chói trên đầu
Vĩ độ mù sương, kinh độ sóng
Sao ta chỉ biết có thuyền ta
Giương chiếc buồm con như chiếc bóng?
Thôi đi! chú vịt quẫy ao nhà
Rúc đầu vào cánh ngủ trong mưa
Không hiểu cầu vồng, không hiểu sấm!
VII
… Có thể mùa xuân đang còn mà lòng hái hoa của anh đã hết
Ngược lại có khi xuân đến rồi mà anh tụt lại sau
Làm sao cho thơ anh và đời ăn khớp
Đừng có như hai người yêu ngồi dưới gốc đào rồi còn lại cãi nhau
VIII
… Chớ hư danh!
Cho đến sao Bắc đẩu vạn năm sau rồi cũng méo
Hãy nghĩ phục vụ đêm nay cho bánh lái một con thuyền
Chớ đẽo mảnh gỗ thừa sơn son làm thần tượng
Máu người đẻ ra thơ, mà thơ lại hòng quên
Phải đặt kẻ trồng hoa sau người trồng lúa
Đặt tất cả “những bài thơ thiên tài về Điện Biên” sau “những Điện Biên”
IX
… Các anh đã xa dần chiến đấu
Quên đi bao khẩu lệnh gọn gàng
(Viên đạn vụt ra liền tới đích)
Để yêu tơ vò mớ tóc rối bòng bong
Yêu quá nhiều nét gãy đường cong
Dao quân thù chém ta bằng đường cộc lốc!
Chớ lấy cớ giếng sâu, quên cả lòng đang khát
Là mây xa, quên phất lúa ra đòng
Trăng cũng có phần được thua một đêm du kích
Chớ lấy cớ lộc nõn mùa xuân mà không làm lá nguỵ trang
X
… Ta mải mê chạm cái vẩy sau đuôi con cá
Mà lắm khi quên quẫy mình theo ngọn sóng triều
Cuộc đời lớn mà trang thơ thì lại bé
Con mèo nhà đòi át tiếng hổ kêu
Như cụ lang vườn không hái lá trên rừng làm thuốc
Tôi bốc cho người quanh quẩn sau vườn dăm vị tía tô
Hãy hái những sắc trời xa viễn vọng
Những biển cồn, hãy đem đến trong thơ
XI
… Xưa thơ chỉ hay than mà ít hỏi
Đảng dạy ta: Thơ phải trả lời
Phải cầm lấy ván bài nhân loại
Không để dòng nước chảy trôi xuôi
Thế hệ ta, nhân loại sẽ “ù”
Ta đã trộn bài, chia trở lại
Lấy đá mới tạc nên thần mới
Mang nụ cười chưa có nghìn xưa
XII
… Hãy nghĩ suy
Không phải từ lò phản ứng hạt nhân mà từ nông nghiệp ba sào
Không phải từ cột vô tuyến truyền hình mà từ con sông giới tuyến
Đấy là chỗ đi
Còn chỗ đến vẫn là nơi thời đại đến
Dẫu từ những ngọn đèn, phải đến những vì sao
Đất nước nghèo, mỗi sự vung phí tâm tình phải nên tiết kiệm
Đốt một ngọn lửa lên là phải thắp sáng một cái gì
Mỗi viên đạn một quân thù, chớ nên chệch đường bay trong gió
Đến tình yêu cũng phải là hoa bên đường không lạc lối
Hãy bắt đầu từ nơi ấy mà đi
Dù hình tháp hay hình thoi, mỗi hạt gạo phải làm nên máu thịt
Dù cành thấp hay cành cao, mỗi chùm hoa đều phải gọi ong về
Thơ cần có ích
Hãy bắt đầu từ nơi ấy mà đi
XIII
… Hình thức cũng là vũ khí
Sắc đẹp như câu thơ cũng phải đấu tranh cho chân lý
Anh nghe cái mặn của đời đang độ kết tinh
Nó chưa thành hình, anh cho nó có hình
Chưa thành hạt, anh làm cho nên hạt
Rồi trả tận tay người cùng với máu anh…
Ngon Lửa Mô-Ri-Xơn
A
Tất cả ba mươi triệu tấm lòng Việt Nam đều xúc động
Nghe cháy trên ta ngọn lửa nồng thiêu đốt thịt da Anh
Chính Anh cũng từng nghe cháy trên mình cơn lửa dữ đốt thiêu nghìn con trẻ
Xương thịt con người phân bố khắp năm châu, vẫn một
Cắt nơi này thì nơi kia chảy máu
Biết bao đêm cơ thể người anh hùng nước Mỹ
Tự thấy mình là một mảnh đất Việt Nam
Hứng những mưa bom, chịu những trận càn
Anh nghĩ: nếu bom rơi thì trên mình Anh, nó sẽ rơi
Lửa cháy thì trên Anh, nó cháy
Cho đến sáng nay Anh là Nguyễn Văn Trỗi, là Lê Dừa, là Giê-su Cơ-rít
Là em Tám-đuốc-sống thiêu kho đạn giặc
Máu cao hơn mọi thứ máu thánh thần, máu Chúa
Một Phan Đình Giót lấp lỗ châu mai che ta từ phía ấy
Từ cái Lầu năm góc, Lầu trắng, lầu vàng đang xả súng vào nhân loại
Ôi! Bốn bề đồng đội đang lên
B
Anh tự thiêu, nhưng chớ quên đây là tội ác của quân thù
Những Giôn-xơn, Đin Rát, Goan-tơ, Rốc-kơ-phe-lơ, Ni-xơn, Tay-lo, Ca-bốt Lốt…
Giữa người người, đấy là những con người thú
Những Mắc Na-ma-ra giết người xong lại quay lưng với máu người bên ngoài cửa sổ
Ở đâu đâu, với ai ai, chúng cũng chỉ là bọn giết người
Với những người này chúng gí súng vào tay rồi hô “Giết! Giết!”
Với những người kia, chúng xích sắt vào chân rồi bảo “Đây là người phải giết”.
Cho đến những người khác nữa, chúng bắt họ muốn giết được chúng ư, thì cũng phải tự giết lấy mình
Mô-ri-xơn phải đào chiến hào ngang qua hạnh phúc gia đình Anh
Anh anh hùng sao! Và chị rất anh hùng
Tôi quì xuống, bế hôn từng cháu nhỏ
Mô-ri-xơn lấy thịt da mình ra xây đắp ụ
Từ máu xương Anh mà Anh cản giặc xông lên
Tôi biết Anh vào cái chết uy nghi như vị tuớng…
Trí tuệ Anh cân nhắc từ địa điểm, đến thời gian, nơi phát hỏa
Cách triển khai nó ra trong hàng triệu trái tim sao cho kết quả
Lửa bắn từ góc độ nào ra thì ngã gục quân thù
Anh ý thức, tuyệt vời ý thức
Như một nhà bác học, đang điều khiển từng phương trình định luật
Như một người yêu, Anh đi về cái chết rất yêu đã chọn của mình
Nhưng, nhưng không được quên quân thù tàn ác!
Không được quên cái bóng đen trên lầu của Mắc Na-ma-ra
Không có bọn giết người, bàn tay Anh việc gì nghiêng bình xăng châm lửa?
Có thể bàn tay ấy bây giờ đang lật từng trang sách vẽ cho con
C
Tột cùng đau thương, nhưng lửa đốt người Anh không phải lửa đau thương
Anh không phải cùng đường nên kết liễu đời Anh đâu! Anh là kẻ mở đường
Ánh sáng của Anh không để lại một tí tro than nào siêu hình tiêu cực
Bao lòng tro hồng lại lửa, nhờ Anh
Mô-ri-xơn, một người bình thường giữa triệu người bình thường nước Mỹ
Khi Anh xách biểu ngữ đi biểu tình, quân thù tạt xe qua không để ý
Anh không phải thống đốc ban nọ ban kia, vua dầu hỏa,
vua xi măng, vua thép, vua cao su hay chủ ngân hàng ngân họ
Anh không có nguyên tử, hạt nhân, hạm đội, chư hầu,
vô tuyến truyền hình, thuốc độc giết người, báo chí khiêu dâm hay tia tử ngoại
Nhưng Anh có sức mạnh này bọn thù không chống nổi: trái tim Anh…
Min-lơ có gì đâu? Ngoài cái thẻ quân dịch. Nhưng đốt nó lên đấy là vũ khí
Ken nát Cốt stơ rếch có gì đâu? Chỉ có cái dạ dày,
nhưng nó không chịu ăn, nó là sức mạnh!
Hàng vạn thanh niên Mỹ khác có gì đâu? Chỉ có hai cánh tay căng đầy máu…
Chúng ta đâu có phải bọn lái súng mà! Chúng ta nghèo, có gì đánh nấy
Chích máu này ra là trận đánh đây rồi
Tất cả mỗi chúng ta đều có một hạt nhân:
Cái nguyên tử sẵn sàng nổ dây chuyền khi đồng đội gọi
Ấy là quyền ta sống và quyền ta chết cho ta, cho đồng đội
Ôi! Trận địa hôm nay đã chuyển từ Đồng Tháp Mười về đến Lầu năm góc
Mắc Na-ma-ra nhìn xuống đường ngỡ đấy là cầu Công Lý
Giôn-xơn loét óc, loét thần kinh cùng với loét dạ dày
Chúng bay run sợ tự đáy lòng, đáy phòng, đáy huyệt
Không có cách gì để “thương lượng hoà bình” với lửa thiêu nghìn độ
Bởi lửa đốt chúng mày là lửa của nhân dân
Hôm nay ta cao gấp vạn lần quân địch
Nhưng cần chi điểm ấy
Ngày hôm này con người cao hơn cả con người
Hôm nay ta cao hơn ngày hôm qua nhiều lắm
Hôm qua ta sống như mình mà nay ta sẽ Sống Như Anh
Mỗi người ngã xuống làm một bực để cho nhân loại đứng cao hơn là thế đấy!
D
Anh Mô-ri-xơn, hãy yên lòng ra đi anh nhé
Ngọn lửa Anh dù đốt ở giữa chiều hôm, dù ở góc đường
Nhưng suốt thời gian, trên mọi góc độ không gian đều sẽ thấy
Như một ngôi sao đi bên phải loài người
Như một hạt ngọc lương tâm canh cho ta và nhắc nhủ
Từ nay ai có thể sống hững hờ, do dự?
Biết đâu kẻ đi bên mình ta, chẳng phải Mô-ri-xơn?
Đã một Mô-ri-xơn tự thiêu rồi, đừng để phải thêm nhiều Mô-ri-xơn nữa!
Hãy nhận lấy phần ta trong chiến đấu
Dù cho phải hy sinh đổ máu
Này trên đường, kìa dấu Mô-ri-xơn
Ai ai nhìn vào lòng mình từ nay đều thấy lửa
Và lửa tự nhìn mình biết đấy là chân lý
Ôi! Tôi tin vào cái bề thẳm, bề cao nhân loại
Tin ở cái một con người có thể
Tôi càng tin ở cái bề rộng, bề nhiều, bề cao thế giới
Ở cái hàng triệu con người như sóng bể
Lượn sóng nào cũng có Mô-ri-xơn
E
Biết ơn Mô-ri-xơn
Từ nay mỗi chúng ta đều mắc nợ người anh hùng ấy
Trong cơ thể mỗi người, có máu thịt Anh cho
Món nợ thiêng liêng mà ta phải trả lại bằng cái gì cao cả
Bằng hoa quả, mùa màng, tình yêu sản phẩm vật chất
tinh thần dâng lên cho loài người hưởng thụ
Bằng ngọn súng ta quét hết bọn giết người trên mặt đất
Cái bọn Mỹ thiêu đốt xóm làng xứ này còn thiêu đốt thịt da Anh
Nếu ta chưa giết hết bọn Mỹ xâm lược này thì ta còn có tội
Ôi chính ngày hôm nay tôi muốn vô cùng im lặng
Đặt tên Anh cho cành hoa nào đẹp nhất
Lấy tên Anh cho con đường nào tươi mát nhất…
Dành một nơi thẳm sâu nhất tận lòng mình
Để tưởng niệm tên Anh
Trên đây, chúng tôi đã gửi đến quý độc giả phần 2 sau bài Mê Tít Với “Hoa Ngày Thường- Chim Báo Bão” Của Chế Lan Viên (P1), mời các bạn cùng ngấu nghiến những vần thơ ngọt ngào, trữ tình này nhé. Mời các bạn theo dõi phần 3 ngay sau bài viết trên!
Theo Thuvientho.com