Có lẽ nào chúng ta lại yêu nhau
Khúc thu tàn mong manh đâu là thật
Phía hoàng hôn, hương tình chiều hiu hắt
Nghẹn đắng lòng em khóc, mắt chợt cay!
Có lẽ nào, xa lắm tuổi thơ ngây
Tìm đắm say trong một vần thơ mới
Ngỡ ngàng trao khoảng trời riêng vời vợi
Gọi dư âm nỗi nhớ mãi nghẹn ngào!
Phút nồng nàn, ngân hà lạc vì sao
Quá ngọt ngào mắt môi hường đẫm lệ
Vẫn dịu dàng tình em tươi mát thế
Ân nồng này mộng ước chẳng phai phôi!