Ta thức dậy giữa hai miền quên nhớ
Nghe hoang vu khe khẽ bước lên thềm
Một đêm trắng ngỡ dài hơn thế kỷ
Cố quên người nỗi nhớ lại nhiều thêm.
Câu thề hẹn có còn không em nhỉ?
Lối xuân sang cánh én đã quên mùa
Ngày hạ mãn tiếng ve sầu khóc cạn
Chất núi sầu ta bán có ai mua?
Thì thôi nhé con đường ai nấy bước
Bụi trăm năm có đủ đắp mộ tình
Lối thu quạnh vẫn mình ta ngược gió
Ngập lá vàng xơ xác đến điêu linh.
Giọt sương đọng vẫn còn hoen vạt nắng
Đêm qua đi ngày mới có vui gì
Tàn giấc mộng ta trở về tay trắng
Xót xa mình ôm mãi cuộc tình si.
Đã tháng bảy mùa chầm chậm qua ngõ
Thêm một ngày ta viết nỗi sầu miên
Biết phải gắng nhưng sao đời thật khó
Bởi thu rơi xác lá đã ngập triền.