
Về với biển vào một ngày ngập nắng
Ngọn gió Lào thốc thổi rát hàng dương
Ta đứng lặng giữa hai bờ cát trắng
Bóng mẹ về với mái tóc pha sương.
Hương tóc mẹ, tóc em, hương bồ kết
Mẹ cười hiền: Con mẹ mới về sao?
Mẹ đợi con tự hôm não, hôm nào
Nồi khoai luộc còn thơm nguyên mùi cát…
Bát chè xanh rót cho con thôi khát
Con nghẹn ngào
Con thương Mẹ – Mẹ ơi!
Biển chiều rồi mẹ có thấy chơi vơi
Vài chiếc thúng dập dềnh nơi cuối bãi
Những đôi mắt mệt nhoài cùng sợ hãi
Vai mẹ gầy gánh nổi tháng năm không?
Biển ngoài kia vẫn cứ mênh mông
Như tình mẹ dành cho con khoảng lớn
Rong ruổi mãi trên con đường vạn dặm
Con về nương bóng mẹ rộng vô cùng.
Con về nương trong bóng mẹ bao dung
Để được khóc, dỗi hờn như đứa trẻ
Tay mẹ quạt đưa gió về rất nhẹ
Hiu hiu buồn như vạt nắng ngoài “cươi” (*)
Con đã đi qua hơn nửa đời người
Về thăm mẹ, chiều nay, con bật khóc
Con chỉ ước: thời gian quay nhịp bước
Đừng in trên tóc mẹ trắng mây trời
Đừng xô thêm trán mẹ sóng ngoài khơi
Đừng gió nữa, mẹ tôi gầy guộc lắm!
Mẹ, mẹ ơi! Chiều đang phai sắc nắng
Con trở về thổn thức với mẹ đây
Dáng cao gầy bên bóng mẹ lắt lay
Con oà khóc
Cùng hàng dương nghiêng ngả
Sóng đánh não nùng
Nước mắt rơi lã chã
Mẹ về đâu?
Bầu trời mây trắng bay…
Nguyễn Thiên Nga
(*) Từ địa phương Nghệ An, là cái sân